Nam Quyền cảm khái một tiếng, lần nữa truyền âm: “Ba tỉnh phía Bắc loạn, Trung bộ loạn, khắp thiên hạ đều sắp loạn! Kỳ thực cũng tốt, loạn thế mới có thể cách tân, ngơ ngơ ngác ngác mà sống qua ngày còn không bằng loạn thế khai dân trí, ngươi có ý tưởng, ta thấy ngươi để mắt tới những trường học kia đã lâu, lại hỏi ta về tỉ lệ biết chữ của người dân, không phải ngươi cũng có ý nghĩ này sao? Đã nghĩ như vậy thì cứ việc làm…”
Hồng Nhất Đường giờ khắc này lại là không lên tiếng, đi một hồi, lắc đầu, truyền âm: “Ta không được, ta làm không được!”
Cho nên, ta chỉ có thể nói mà thôi.
Ta không có dũng khí này, cũng không có quyết tâm này.
“Đừng nói thế, ngươi lợi hại như vậy, sợ cái gì? Muốn làm thì cứ việc làm, sợ khó, đó còn là võ sư sao? Vả lại cho dù có khó đến mấy, cũng không khó bằng việc Viên Thạc ba lần đánh đến tận cửa, ngươi cũng không ra sao?”
“…..”
Đệt mẹ nó!
Hồng Nhất Đường thầm mắng một tiếng, nói nhảm gì đó không biết.
Đó là cùng một khái niệm sao?
Nam Quyền lại khuyên nhủ: “Ngươi không cảm thấy, ngươi ở trong tòa thành này, kỳ thực rất bình tĩnh sao? Cũng rất an tâm, bên ngoài có hắc khải bảo vệ, ngươi sống rất an nhàn, ta thấy nếu như có khả năng, ngươi sẽ mang cả vợ con vào thành… ngươi suy nghĩ thêm một chút, những năm này, những đứa bé trong Kiếm môn kia, có phải hay không cũng có ý nghĩ này? Chỉ cần Hồng Nhất Đường ngươi tồn tại, bọn nó sẽ an tâm, ngươi không có ở đây, bọn nó sẽ an tâm sao?”
“Đây không phải là cùng một khái niệm, ngươi bớt lừa dối ta đi, nói tới nói lui, ngươi vẫn là vì không muốn trả tiền, đúng không?”
“Không sai!”
Nam Quyền cũng không phủ nhận, ha ha cười không ngừng: “Ngươi trông cậy vào ta trả tiền… ta thật sự không có nhiều tiền như vậy, dù ta làm chút điểm quân công, cũng không có trả nổi, nhưng là những thứ bình thường, ta vẫn có thể cho ngươi được!”
“Ra ngoài rồi nói sau!”
Hồng Nhất Đường giờ phút này không nói gì thêm, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Nam Quyền trong lòng đắc ý, lão biết gia hỏa này đã bị mình lay động.
Xem ra, trả nợ không khó rồi.
Thần Năng Thạch tuy khó tìm, nhưng chỉ là một chút vật tư cơ bản, lão lấy địa vị, thực lực, thân phận, muốn lấy được cũng không phải là quá khó, bây giờ mọi người đều để ý đến những vật tư tu luyện của các siêu năng.
Còn về những thứ người bình thường dùng, tạm thời cứ gác sang một bên.
Sau khi Hồng Nhất Đường vào thành cổ nói những lời kia, lão cũng có nghe qua, cũng suy nghĩ qua một phen, vừa hay Lý Hạo lại bộc phát cảm khái, lão thấy trong mắt Hồng Nhất Đường có chút mơ màng cùng chần chờ, trên đại thể cũng đoán được lão đang nghĩ gì.
Quả nhiên, gia hỏa này cũng không nhất quyết sẽ cự tuyệt, xem ra, có thể gán nợ rồi!
Cười một trận, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.
Cũng không biết… giật dây lão Hồng làm những chuyện này là đúng hay sai!
Để Địa Phúc Kiếm trở thành viện trưởng cô nhi viện, làm như thế có đúng không?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho võ đạo của y mạnh hơn, hay là triệt để suy tàn đây?
Ai biết được!
Nhưng chẳng lẽ mình không nói, gia hỏa này sẽ không làm sao?
Nói, còn có thể gán nợ đấy.
…
Giờ phút này, Lý Hạo đang đi ở phía trước, hắn ngược lại là không nghĩ nhiều như vậy.
Một đoàn người, đi tới cửa Đông.
Lý Hạo lăng không mà lên, lên tới cửa Đông, lúc này, hắc khải phía dưới không nhiều, đều đang phòng thủ trên tường thành.
Mà nơi xa ngoài thành, vẫn có thể nhìn thấy siêu năng.
Nhân số so với trước đó ít đi rất nhiều, bây giờ đã không còn là một mảnh đen kịt như trước, giờ phút này, dường như cũng chỉ còn lại 500-600 siêu năng mà thôi.
Lý Hạo không hề nhìn lầm, hắn còn có thể nhìn thấy Quang Minh Kiếm một mực nhìn vào trong thành… hơi nghi hoặc một chút, lão đầu này… lão phụ nhân này… cái này khó nói là võ sư lão đầu hay lão phụ nhân, sau khi Từ Phong chết, dáng vẻ có chút kỳ quái.
Không những không có phẫn nộ cùng bi thương của người đã mất đi người thân, cũng không ra vẻ kẻ chết đi chỉ là người xa lạ, ngược lại là cảm xúc vô cùng phức tạp. Trong nhất thời, Lý Hạo cũng không hiểu rõ mụ rốt cục đang nghĩ điều gì.
Nếu nói mụ muốn báo thù, nhưng hắn lại không thể nào cảm nhận được cái hận ý ngập trời kia.
Còn nếu nói mụ không báo thù, nhưng người ta cứ mãi nhìn về phía này, cứ để mắt tới Lý Hạo, cứ nhìn chằm chằm vào nơi mà Từ Phong đã chết…thật mẹ nhà mụ, kỳ quái muốn chết.
Lý Hạo không nhìn mụ nữa, mà nhìn về phía hai nhóm người phân biệt rõ ràng.
Đi cũng đi không được, muốn tiến đến lại không dám tiến đến.
Chắc chắn, những người này so với hắn còn đau khổ hơn nhiều.
…