“Nếu là bọn Hầu Tiêu Trần giết, người xem ba tỉnh phía Bắc rung chuyển, thậm chí quét sạch toàn bộ phương Bắc, thiên hạ đại loạn đang ở trước mắt, vậy mấy tên Hầu Tiêu Trần này dã tâm cũng không nhỏ, không phải người tốt gì! Ngoài mặt, lão nói đi Trung bộ, nhưng để lại cho phương Bắc một cục diện rối rắm… theo ta, lão sớm muộn nhất định sẽ trở về. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ giết cho đầu người lăn lốc khắp nơi…”
“Vừa nãy có phải ngươi đang nghĩ, thời đại này của chúng ta, tại sao không có ai có thể suy tính cho người bình thường một chút?”
Hồng Nhất Đường nở nụ cười, truyền âm nói: “Suy tính cho những người bình thường làm cái gì? Đồ đần mới nghĩ như vậy, suy tính cho bọn họ có công dụng gì? Người bình thường chết nhiều một chút, kỳ thực cũng không có gì, sức sáng tạo không có, làm việc cũng không được, ngươi nhìn xem hiện tại đại đa số kĩ thuật không phải đều khai quật từ cổ văn minh mà có sao? Nhỏ đến sắt thép luyện kim, lớn đến máy bay đại pháo, thậm chí bao gồm cả phong cách kiến trúc… thời đại này của chúng ta, kỳ thực chính là xây dựng bên trên những di hài của cổ văn minh, hấp thụ một chút tinh hoa của cổ văn mình, mới có thể đi được đến ngày hôm nay, cho dù đường đi có hơi kỳ quặc một chút.”
Đây vốn dĩ là một thời đại kỳ quặc.
Có máy bay đại pháo, cũng có đạn diệt thành, siêu năng võ sư cũng có, nhưng lão bá tánh làm ruộng còn phải coi ý trời, trời nói thu hoạch bao nhiêu mới được bao nhiêu, nhưng những năm này, ông trời dường như cũng mở mắt, thu hoạch không tệ.
Nhưng bây giờ, mắt thấy bởi vì siêu năng quật khởi, siêu năng đại chiến khiến tất cả mọi thứ đều bị phá hỏng.
Sớm muộn cũng phải đối mặt với nguy cơ diệt thế!
Võ sư cùng siêu năng đương nhiên là không thành vấn đề, không có liền đi đoạt lấy, không lo họ sẽ bị đói?
Ăn mặc đi lại, bây giờ giao thông không tiện, ăn đi ăn lại cũng chỉ là miễn cưỡng để no bụng, ở cũng là như thế…
Tất cả đều đang phát triển, nhưng là phát triển đi phát triển lại, dân chúng cũng cứ sống như thế mà thôi, thậm chí là sống theo kiểu bất nhân, cũng chẳng tha thiết gì được sống.
“Nói lẫy gì đó!”
Nam Quyền nở nụ cười: “Lão Hồng, lần này ngươi bỗng nhiên đối phó Hầu Tiêu Trần, có phải có chút oán niệm hay không, cảm thấy gia hỏa này giết Trấn Bắc tướng quân, ngồi nhìn phương Bắc rung chuyển, người người lầm than, cho nên mới cố ý làm cho lão ta bẽ mặt?”
“Ta vốn không có ý đó, nhưng ngươi lại cho lão một quyền!”
Nam Quyền cười nói: “Ta không quan tâm chuyện đó lắm, ai bảo lão cười khó coi, đánh lão một quyền là nhẹ cho lão lắm rồi, trước giờ ngươi không màng thế sự, lần này thế mà lại bạo phát, cho lão một trận đúng là không dễ dàng gì!”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Hồng Nhất Đường không muốn cùng lão nhiều lời.
Nam Quyền lại là chủ động nói: “Cũng không có ý gì, chỉ là muốn trả nợ, ta không phải còn thiếu ngươi 3000 khối Thần Năng Thạch sao? Trong thời gian ngắn không thể trả được, chúng ta thương lượng, hay ta sẽ bảo Hoàng Thất sắc phong cho ngươi một cái tước vị nhỏ, cho ngươi một mảnh đất phong, tự ngươi sẽ là chủ, không cần nhìn sắc mặt của người khác…ngươi muốn thu nhận ai thì thu nhận người đó, ta sẽ cho ngươi thêm một số lương thực, còn giao thêm cho ngươi một số cô nhi…”
Nam Quyền cũng không phải kẻ ngốc, kỳ thực cũng đã nhìn ra một số việc, giờ phút này lại nói: “Đến lúc đó, ngươi có thể cửa đóng then cài, làm những gì ngươi thích, ta nhìn bộ dạng này của ngươi cũng chưa chắc gì vui vẻ để làm những chuyện tranh bá thiên hạ. Ngươi cùng bọn Hầu Tiêu Trần không giống nhau, có lẽ bọn họ nghĩ càng xa, làm càng nhiều, nhưng ngươi, ta thấy lão Hồng ngươi cũng nên sống thực tế một chút rồi… ngươi thấy thế nào?”
Hồng Nhất Đường bật cười, truyền âm nói: “Dẹp nhà ngươi đi, 3000 khối Thần Năng Thạch ngươi trả cho ta như vậy sao?”
“Có làm hay không!”
Nam Quyền lại truyền âm nói: “Ta sẽ chọn chỗ tốt cho ngươi, gần Kiếm môn của ngươi, chỗ tốt không ít, nhưng đều là của ngươi khác, hiện tại cũng không có người trồng trọt, Ngân Nguyệt mấy năm này cũng càng lúc càng hoang vu. Ta thấy ngươi cũng không có hùng tâm tráng chí gì, chi bằng đóng cửa, làm lão đại của chính mình, không phải cũng rất tốt sao?”
“Dẹp, vả lại lời Hoàng Thất nói cũng không thể coi như thật.”
“Không sao đâu, Hoàng Thất cho danh nghĩa là được, dù sao so với việc chiếm đất bây giờ của ngươi cũng tốt hơn, chiếm đất là tạo phản, lấy danh nghĩa Hoàng Thất cho ngươi, ai dám gây chuyện người đó sẽ là kẻ tạo phản, ngươi còn sợ bọn họ hay sao? Có danh nghĩa trên người là được rồi.”
Hồng Nhất Đường trầm tư một lát.
Nam Quyền lại nói: “Đổi lại là người khác, ta thật sự là sẽ không nói lời này, lão Hồng ngươi có chút phong vị giống như Thánh Nhân, mặc dù chỉ có một chút thôi…nhưng ta không phải là đang thành toàn cho ngươi sao? Kiếm môn của ngươi hiện tại được bao lớn, lại nuôi thêm mấy trăm cô nhi, ta cũng biết, con người của ngươi vốn đã quen với cuộc sống bình thường, gây dựng tên tuổi cho Kiếm môn, không phải cũng chính là vì để đe dọa những siêu năng chung quanh sao? Hiện tại cho ngươi địa bàn lớn hơn, ngươi có lẽ sẽ có thể làm tốt hơn một chút… thiên hạ này, sắp loạn rồi!”