Siêu năng xuất phát.
Sau khi số lượng lớn siêu năng biến mất, Tam Dương cũng biến mất rất nhiều, những tán tu kia hoảng loạn trong lòng, cũng không dám tùy tiện hành động đơn độc.
Tiền quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng hơn.
Tán tu nước chảy bèo trôi, không có quá nhiều hùng tâm tráng chí, bất quá vì kiếm một ít chỗ tốt mà thôi.
Nhưng hôm nay, chỗ tốt chưa thấy đâu, người chết thì không ít.
Kỳ thực, có chút tán tu đều muốn đi ra.
Nhưng trước đó người bên ngoài đã nói, 3 ngày sau mới mở ra di tích, bây giờ di tích không mở, trừ phi bọn họ rời khỏi cổ thành, nếu không, hành động vẫn phải cùng lúc với nhau.
Cầu phú quý trong hung hiểm, một bộ phận tán tu vẫn muốn đi vào thành để kiếm chỗ tốt.
Đột nhiên tăng thêm nhiều Húc Quang như vậy, tất cả mọi người vẫn lo lắng sợ sệt cùng một chút chờ mong, lần nữa theo đội xuất phát.
…
Trên tường thành.
Lý Hạo cũng nhìn thấy đám siêu năng bắt đầu hành động.
Những người này không còn phân tán, lần nữa hội tụ, so với lần đầu dường như càng trở nên đoàn kết hơn, đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy, để những người này bây giờ biết được, liên thủ mới là vốn liếng bảo mạng tốt nhất.
Húc Quang rất nhiều…
Chỉ riêng những Húc Quang mà Lý Hạo nhìn thấy thôi, Hồng Nguyệt bên này có 3 tên, Diêm La 3 tên, Phi Thiên 3 tên, tại đây vẻn vẹn đã có 9 tên Húc Quang.
Phía quan phương Ngân Nguyệt lại càng khủng khiếp hơn, Kim Thương, Hầu Tiêu Trần, Ngọc tổng quản, Khổng khiết, Tề Cương, Hồ Thanh Phong…thực lực càng cường hãn hơn.
Trận doanh tán tu, ngoài vị Từ Phong kia, còn có Viên Hưng Võ của Thiên Tinh quân, ngoài ra còn có 3 vị Húc Quang hành động đơn độc…
Nếu tính cả ả Hoàng Nguyệt đã bị giết, và cả một số võ sư ẩn giấu thực lực.
Lần này, lực lượng tiến vào Chiến Thiên Thành quả thực là rất kinh khủng.
Chỉ tính những người có thực lực Húc Quang thôi, có lẽ đã vượt quá 20 vị.
Nếu không phải là ở Thương Sơn đã chết 2 vị, lại chết thêm một lượng lớn Tam Dương, có thể nói chuyến đi di tích Chiến Thiên Thành lần này, số lượng cường giả có thể nói vượt qua số lượng thống kê của toàn bộ 19 tỉnh phương Bắc.
…
Lý Hạo nhìn lại phía bên mình, 3 vị bạch ngân mặc dù đã hồi phục, rất mạnh mẽ, thế nhưng chưa hẳn có thể địch lại bọn người Hầu Tiêu Trần.
Nam Quyền và Hồng Nhất Đường cũng rất cường đại, nhưng cũng khó địch nổi số đông.
Hắn quay đầu nhìn vào trong thành… nếu chiến sĩ Hoàng Kim không xuất hiện, hắn nghĩ không ra có biện pháp nào có thể thắng.
3000 hắc khải tuy nhiều, nhưng số lượng tán tu cũng không ít, Tam Dương cũng một đám.
Cục diện này chắc chắn sẽ bại!
Đương nhiên có thể thử vào trong thành, dụ địch xâm nhập, sau đó học theo ngoại thành, tiến vào nhà cổ, đánh một trận du kích với bọn người này.
Lý Hạo đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể thắng?
Nhưng giờ phút này, 3 vị Đoàn Trưởng bạch ngân bên cạnh lại rất bình tĩnh đến nỗi giống như đã chết vậy!
Một khắc sau, dưới cửa thành, 3000 hắc khải đã tụ tập lần nữa.
Tạo thành một dòng nước lũ màu đen.
Kỳ thực trước đó đã tổn thất một số hắc khải, bất quá số lượng không nhiều, đối với toàn bộ trận doanh lớn như vậy ảnh hưởng cũng không phải là lớn.
Chiến tranh, tất nhiên sẽ có tổn thất.
Mấy vị Đoàn Trưởng này, dường như đã trải qua vô số lần chiến đấu, một chút phong ba đó không ảnh hưởng chút gì đến bọn họ.
Trong lúc Lý Hạo còn đang suy nghĩ, 3 vị Đoàn Trưởng dường như đang nhìn nhau, tựa như đang trao đổi cái gì đó nhưng lại che giấu Lý Hạo, có lẽ Lý Hạo trong mắt bọn họ còn quá mức non nớt, bọn họ cũng không thèm nói thêm điều gì với hắn.
Một lát sau, 3 vị bạch ngân dường như đã thống nhất phương pháp chiến đấu.
Sau một khắc, Đoàn Trưởng của đoàn 7, lập tức giơ cao trường kiếm trong tay!
3000 hắc khải, vô thanh vô tức cũng giơ cao trường thương trường kiếm!
Uy nghiêm không gì sánh được!
Giờ phút này, âm thanh của vị Đoàn Trưởng này vang lên trong áo giáp bạch ngân của Lý Hạo, mang theo chút lạnh lùng và uy nghiêm, âm thanh đó cũng vang lên trong đầu tất cả chiến sĩ mặc áo giáp.
“Chiến Thiên! Giết địch! Chúng ta đã lặng yên quá nhiều năm, Chiến Thiên quân đã bị quên lãng, đừng quên rằng, chúng ta là quân đội Chiến Thiên, do Đế Tôn đích thân ban danh, chúng ta từng quét sạch tứ phương, dù chỉ là quân phòng bị, cũng phải giết ra danh tiếng của Chiến Thiên quân!”
“Hạng giá áo túi cơm, cũng dám lấn lướt chúng ta như vậy sao!”
"Giết!"
Một tiếng quát to, vang vọng trong đầu.
Lý Hạo nao nao, sau một khắc, 3 vị bạch ngân đằng không mà lên, cầm kiếm lớn trong tay, trong nháy mắt công kích ra 3 dòng nước lũ!
Đùng, đùng, đùng!
Phía trên mặt đất, vang lên những tiếng ầm vang như tiếng trống trận.
Sát khí trầm trọng đó, khiến Lý Hạo cũng có chút cảm giác ngạt thở.
3 vị bạch ngân không có chút chần chờ nào, trực tiếp chủ động khai chiến, tiêu diệt kẻ địch bên ngoài.