Hiện tại, hai vị võ sư cường đại thay Viên Thạc dạy học trò, nguyên bản chuyện này hẳn là do chính lão tự mình làm mới đúng.
Nếu Viên Thạc không đi, Lý Hạo thật sự thiếu đi mấy thứ này. Nếu thiếu mấy kinh nghiệm này thì Viên Thạc nhất định sẽ dạy hắn từng chút một, đáng tiếc lão không có nhiều thời gian để dạy dỗ.
Vì để tránh cho Lý Hạo đi đường vòng nên bây giờ hai vị võ sư đều hi vọng có thể từ kinh nghiệm của bản thân để chỉ điểm cho hắn tiếp tục tiến lên.
Lúc này, Lý Hạo thấy có chút mơ hồ đối với võ sư của Ngân Nguyệt... Võ sư của thế hệ trước hơi cảm xúc cá nhân một tí, hắn suy xét một lát rồi nói: “Ý của hai vị sư thúc là, nhiều khi... Ta quá tỉnh táo sao?”
“Đúng vậy!”
Nam Quyền cười nói: “Là một võ sư, trong người nên có lòng nhiệt huyết! Ngươi nhìn những Chiên Thiên quân kia, dù cho bây giờ đã chết, nhưng lúc còn sống họ đều có nhiệt huyết sôi trào, trong lòng có chấp niệm, có truy cầu! Đó là chém giết thoải mái mà không cần nghĩ tới đường lui! Lý Hạo ngươi, không sợ chết, nhưng hết sợ cái này lại đến sợ cái khác, ngươi đang sợ cái gì?”
“Dù cho toàn bộ thiên hạ đều là địch, thì đã sao?”
“Kiếm của ngươi, thẳng tiến không lùi, người của ngươi... À, còn phải cần bàn bạc thêm!”
Nam Quyền cười ha hả.
Hồng Nhất Đường cũng khẽ gật đầu: “Suy tính được mất, cân nhắc cẩn thận, biết tiến biết lùi là tốt. Không phải là nói những điều này là không tốt, ví như lão sư của ngươi gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ thì lão cũng phải biết sợ mà chạy, không ai ngu mà tự nhiên đi chịu chết… Nhưng mà nếu có được ba phần thành công thì nên thử một chút, còn nếu có năm phần thành công thì nên đánh phân thắng bại, còn nếu ngươi muốn nắm trong tay tám phần, chín phần thành công mới hành động, như vậy thì quá mức hoàn hảo rồi!”
Lý Hạo uống một chén rượu, lặng lẽ suy nghĩ.
Thật ra, đến chính bản thân hắn cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng lúc này nghe qua thì quả thật đúng là như vậy.
Khả năng... Là có liên quan nhiều đến kinh nghiệm cùng kinh lịch của bản thân.
Thời gian hắn bước vào võ sư nhất đạo không dài.
Lý Hạo vẫn luôn thích giấu một hai thủ đoạn ở trước mặt người khác, chủ yếu là do sợ để lộ hết nội tình của bản thân.
Đây cũng là tâm lý cảnh giác hơn một năm trước của hắn.
Cho nên khi ở trước mặt của người khác, hắn sẽ không để lộ quá nhiều, lúc ra tay đều sẽ giữ lại ba phần thực lực, sợ bị người khác nhìn thấu.
Lần trước giết sáu vị Tam Dương là dốc hết toàn lực mà đánh. Bởi vì hắn biết, chỉ cần giết hết những tên ở đây thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào hết. Còn lần này, hắn biết ở gần đây có cường giả, và cũng không thể giết chết toàn bộ bọn chúng, cho nên Lý Hạo giữ lại ba phần thực lực, không dám phô trương quá mức.
Lần này, cảm giác đánh chết Tạ Cương còn không thoải mái bằng lúc đánh chết sáu vị Tam Dương kia, thậm chí còn không bằng lúc đánh chết hai người Vu Khiếu, Hoàng Kiệt. Vẫn luôn có cảm giác bản thân hơi sợ hãi và rụt rè.
Nếu chỉ có một mình hắn thôi, thì hắn cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ bị hai người họ nhắc tới, ngược lại cần phải suy nghĩ lại một chút, cân nhắc thêm một phen...
Thấy hắn suy nghĩ, Nam Quyền sầu muộn nói: “Mỗi lần khi nói chuyện đừng nên suy nghĩ phải trả lời như thế nào, có đôi lúc nên tự nhiên một chút, ngốc nghếch một chút, lỡ nói sai cũng không có việc gì, cũng không có ai trách ngươi, mới có 20 mà làm như sáu bảy mươi tuổi. Những thứ mà Viên Thạc dạy ngươi thật là không đáng tin cậy.”
Lý Hạo vô cùng xấu hổ.
“Được rồi, ngươi biết là tốt rồi, trừ ta và lão Hồng ra ngươi xem những người còn lại thành người chết là được rồi. Bọn họ vô phương đi ra ngoài, tùy tiện làm bậy cũng được, nếu có người sống đi ra…chuyện đó nói sau đi!”
Lý Hạo gật đầu: “Nói vậy, bọn họ không cách nào để ra ngoài, cho dù có phơi bày nhiều chuyện hơn nữa cũng không sao, người chết không cách nào tiết lộ bí mật, phải không?”
Lúc đó khi đối phó Tam Dương, chính là ý nghĩ này.
“Đúng vậy”
Hồng Nhất Đường cũng nở nụ cười: “Nếu ngươi không thể nhanh chóng thay đổi, thì có chút khó khan, nhưng nếu như ngươi suy nghĩ như vậy thì khi ngươi ra quyền xuất kiếm sẽ trở nên thoải mái nheh nhàng hơn rất nhiều, nhất định sẽ không giống như lúc nãy. Ta xem ngươi đánh Cửu Đoán Kính…rất là khó chịu!
Cái cảm giác này, uể oải khó chịu giống như một việc mới làm được một nữa, khó chịu muốn chết, hận không thể chính mình ra sân.
“Cửu Đoán Kính của ngươi tại sao không thể tụ thế? Không đơn giản là đối thủ không cho lực lượng, kẻ địch lại đến quá nhanh, nó cũng có liên quan đến yếu tố tâm lý của chính ngươi, ngươi thử đi tìm một tên Húc Quang cảnh sơ kỳ, không nói tới việc khác, nghiêm túc đánh lên chưa chắc cần phải dùng tới Cửu Đoán Kính, ngay cả khi không dùng cũng sẽ có một chút ít cảm ngộ…Ta nghĩ, thế thành là điều hiển nhiên!”
Hồng Nhất Thiên nói ra kết luận cuối cùng: “Ngươi có biết vì sao phút cuối cùng ta lại cho ngươi xem kiếm của ta không? Chính là ta muốn để cho ngươi biết làm người có những lúc nên phô trương một chút! Đôi khi, ngươi nên lãnh khốc bá đạo giống Nam Quyền một ít cũng là việc tốt. Thiên phú của ngươi vô cùng mạnh, huyết mạch của Bát Đại Gia là một điểm, cảm ngộ đối với thế của ngươi cũng là một điểm, ta thật sự không nỡ để ngươi hoang phế trên con đường võ đạo này…”
Lý Hạo bây giờ mạnh mẽ như vậy nhưng Địa Phúc Kiếm lại nói ra những lời nói phế bỏ như thế.
Mà thái độ của Nam Quyền cũng rất đồng ý.
Dễ nhận thấy, bọn họ cũng không tán đồng với cách làm hiện tại của Lý Hạo, vốn tính cách của Lý Hạo, không đồng ý là không đồng ý…Nhưng trên võ đạo, hắn lại hay thay đổi giữa chừng, nếu hôm nay nếu có người sẵn lòng chỉ dạy thì hắn cũng vui lòng học tập.
Lĩnh vực mình không giỏi vậy thì nghe theo kinh nghiệm của lớp người đi trước truyền lại.
Thấy Lý Hạo không nói gì, hai người liếc nhau một cái, đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thằng nhóc này, thiên phú thật sự vô cùng tốt.
Thật sự nhìn không nổi nữa, mới nhất định phải chờ Lý Hạo tới, sau đó chém ra một kiếm. Nếu không, bọn người Lục Nguyệt chưa kịp nhìn thấy thứ gì đang xảy ra, thì trận chiến đã kết thúc.
Bây giờ nhìn lại, một kiếm này cũng không uổng.
Nói xong, Hồng Nhất Thiên không nhắc tới việc này nữa, mà cười ha hả nói: “Giết xong Hoàng Nguyệt, quân công cũng tăng lên không ít, hiện tại quân công của ta là 35 điểm, tăng thêm khoảng 10 điểm, lão Hạ hiện giờ ngươi ít hơn ta chăng?”