TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 879: Lột xác (4)

Nam Quyền cười nhạt, không hé răng. Đúng là ít hơn một chút, bây giờ y mới chỉ có 31 điểm, trước đó là 28 điểm. Rõ ràng, khi đối phó với Hoàng Nguyệt, mặc dù y không phải là người giết người cuối cùng, nhưng cũng đạt được 3 điểm quân công, cũng đâu có ít.

Điều này đại diện cho chưa chắc cứ giết người là có được quân công.

Mà Lý Hạo cũng kiểm tra số liệu, tuy rằng hắn đã cởi ngân khải xuống nhưng nó không rời người, cho nên chức năng không bị mất đi.

Lý Hạo nhìn mình... 21 điểm.

Ít hơn hai người họ, và cũng ít hơn không thiếu.

Nam Quyền đã 31 điểm rồi, Hồng Nhất Đường 35 điểm, thoáng cái đã kéo ra chênh lệch rất lớn. Giết Tạ Cương cũng bất quá chỉ được cộng thêm hai điểm quân công mà thôi, còn Tam Dương sơ kỳ và trung kỳ hình như đều chỉ có một điểm; còn hậu kỳ và đỉnh phong hình như được cộng hai điểm.

Đối với chuyện này, Lý Hạo biết quá ít, dù sao nhìn xem người ta cho như thế nào là được rồi.

Lý Hạo không nói chuyện quân công nữa, mà là nói: “Có vẻ hiện tại trong thành hơi loạn. Hoàng Nguyệt đã chết, chỉ sợ Hồng Nguyệt sẽ hoảng hốt. Hơn nữa đã chết không ít siêu năng, chúng ta cùng nhau giết hai ba mươi Tam Dương, hơn trăm Nhật Diệu... Bây giờ tất cả mọi người rút lui, nhìn vào sẽ biết bao nhiêu người đã chết. Có lẽ sắp tới khó mà đánh lén được nữa.”

“Tuy rằng đã chết nhiều người như vậy, nhưng đối phương vẫn mạnh... Hai vị sư thúc có biện pháp gì tốt để đối phó với bọn họ không?”

Hồng Nhất Đường lắc đầu: “Biện pháp là có nhưng không quá tốt, binh tới tướng chắn nước lên đất ngăn! Có thể chiến thì chiến, nói thật, cho dù Chiến Thiên quân thật sự tan tác, vậy thì như thế nào? Những người này có thể thành công chiếm cứ thành trì? Đừng quên, trong thành còn có tồn tại mạnh mẽ hơn! Bên doanh trại, chúng ta còn chưa xem hết toàn bộ, ai biết có thêm cường giả hay không. Những hồng khải kia chưa chắc đã yếu, chỉ là chắc đến cuối cùng, quân chủng thanh tra mới ra chiến trường...”

Lý Hạo gật đầu: “Vậy ta cũng không muốn nhiều như vậy nữa, chỉ là muốn nói với hai vị sư thúc tìm một cơ hội, tìm Húc Quang sơ kỳ, hết sức làm một trận! Lúc này, nếu ta có thể lĩnh ngộ thủy thế thì coi như là thành công. nếu vận khí tốt, thậm chí cả mộc thế cũng thành, vậy thì không cần nói cái gì nữa...”

Nam Quyền tiếc nuối nói: “Đáng tiếc chúng ta không biết Liễu Nhứ kiếm!”

Lý Hạo ngẩn ra, ý gì?

“Không biết Liễu Nhứ kiếm sao? Cũng bình thường, thất truyền. Thật ra môn kiếm thuật này rất thích hợp để lĩnh ngộ mộc thế, nhưng mà không nhất định là mộc thế, người bất đồng dẫn tới cảm ngộ bất đồng, nhưng ít nhiều sẽ cho ngươi một ít cảm ngộ về mộc thế.”

Lý Hạo khẽ động: “Cái kia... Ta biết!”

“Hả?”

“Ta biết Liễu Nhứ kiếm, Hạ sư thúc, cái này thật sự có thể cảm ngộ mộc thế?”

Nam Quyền không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Hồng Nhất Đường, ánh mắt hình như đang nói, mẹ nó, tên này không chỉ có thiên phú tốt mà vận khí cũng tốt.

Quả nhiên, truyền nhân của Bát Đại Gia này có thể sống đến bây giờ vẫn chưa chết, vận đạo đó là hạng nhất.

Hồng Nhất Đường cũng không nói gì, đứng dậy: "Được rồi, ngươi đã biết thì quá tốt rồi. Ngươi tự mình xem rồi làm đi, cụ thể tu luyện như thế nào thì chúng ta không tham dự, miễn cho Viên Thạc nói chúng ta loạn giáo. Chúng ta chỉ cho ngươi một ít đề nghị, dù sao cũng không phải là lão sư ngươi.”

Nói xong, cười nói: “Về thôi, bây giờ đánh lén đã không còn ý nghĩa. Sắp tới, ngươi theo đại quân xông giết vài lần, hẳn sẽ có cảm giác khác. Trước kia, võ sư cũng thích gia nhập quân đội, Phá Bách Đấu Thiên đều cùng quân đội chém giết. Bằng không, đi đâu tìm nhiều người như vậy để cho ngươi xông giết? Ngươi từ từ tôi luyện, thứ ngươi cần học còn nhiều lắm, không chỉ là sức mạnh, mà còn rất nhiều thứ nữa!”

Lý Hạo vội vàng gật đầu.

Cảm khái nói: “Nhà có một người già cứ như có một bảo vật, hai vị sư thúc thật tốt bụng!”

“......”

Hai người lười phản ứng với hắn, bọn họ không thích nghe những lời như này.

Ngươi mới già ấy!

Võ sư chúng ta, không nhận già.

Lý Hạo lại nói: “Nam Quyền sư thúc vừa nói, cứ tùy tiện nói, cho dù vô não cũng không sao, hai vị sư thúc sẽ không trách chứ?”

“......”

Nam Quyền liếc hắn, lười để ý, vừa mặc áo giáp đen, vừa nói: “Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Ta đã phục vụ trong hoàng thất trong nhiều năm, ta biết nhiều hơn ngươi. Bên hoàng gia cũng rất coi trọng võ đạo. Hoàng thất hôm nay, một số hoàng tử hoàng nữ cũng không phải là kẻ yếu. Lão sư tốt nhất cộng với tài nguyên tốt nhất, hơn nữa không phải chỉ có một hoặc hai lão sư, mà là một đội ngũ. Trong đó, có một vài hoàng tử hoàng nữ, thực lực vô cùng mạnh mẽ!”

“Cho dù là ta, cũng không dám nói chắc thắng!”

“Hoàng thất rất khiêm tốn, từ khi bị cửu ti bức bách thoái vị, thì đã bắt đầu tích súc thực lực ẩn nhẫn không phát.”

“Còn nữa, đừng xem thường cửu ti!”

Y mặc xong áo giáp đen, cười nói: “Cửu Ti có thể bức bách hoàng thất cường hãn thoái vị, ngươi cảm thấy dựa vào cái gì? Dựa vào đại nghĩa? Dựa vào tình cảm? Nhảm nhí, đó là dựa vào thực lực! Từ 80 năm trước, cửu ti đã có thực lực không kém, bây giờ triển lộ ra, bất quá là chín trâu một cọng lông... Thật cho rằng cửu ti dựa vào văn nhân thống trị vương triều sao? Đám người Hầu Tiêu Trần ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, dám chính diện làm phản sao?”

Lý Hạo cũng hiện ra áo giáp bạc, tò mò nói: "Tại sao phải che giấu?”

“Là một đám già mà thôi, có rất nhiều người đều đang ở trong tình trạng không trên không dưới như chúng ta, ra tay, rất khó chịu! Không ra tay, chỉ có thể bị đánh như con. Đây là thứ nhất, thứ hai là cửu ti, ba tổ chức lớn và hoàng gia đều biết một số bí mật. Trên thực tế, ta cũng biết, nhưng ta không nói với ngươi, vì nó không có ý nghĩa lớn lắm.”

Vậy thì ngươi đừng nói!

Lý Hạo im lặng không hỏi.

Lúc trước, vị Phó thự trưởng Chu kia cũng thể hiện mình có rất nhiều bí mật, ra vẻ ngươi tới hỏi ta đi, nhưng Lý Hạo không hỏi.

Bây giờ, vẫn như vậy.

Ngươi thích thì ngươi nói!