“Hồng sư thúc!”
Lý Hạo đưa tin một câu, chờ khi hai người chú ý tới, hắn truyền tin nói: “Đã thanh lý được không ít Tam Dương, tiếp tục giết thế này ý nghĩa cũng không lớn, vả lại sớm muộn cũng khiến cho người ta cảm giác được, sẽ khiến cho một số người bị dọa rút lui…thừa dịp bây giờ, chúng ta tìm một cơ hội, cùng nhau ra tay giết một số cường giả, sau đó rút lui ra ngoại thành!”
“Ta đã sớm muốn nói như vậy!”
Âm thanh Hồng Nhất Đường ba động mà đến: “Ta để mắt tới một mục tiêu, Hạ Dũng nếu không muốn đánh cùng ta, vậy có thể tự tìm mục tiêu cho mình, bên ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta cũng đã có mục tiêu! Một gã Tam Dương đỉnh phong, lấy gã ra thử nghiệm trước, nếu như hiệu quả không tốt, lần sau… trực tiếp chơi với Húc Quang!”
Lý Hạo giờ khắc này, cũng là không thể nhịn được nữa.
Thủy Thế không xuất ra được, kẹt giữa giới hạn của Tam Dương và Húc Quang, không lên không xuống, kỳ thực rất khó chịu.
Hồng Nhất Đường cười, truyền tin nói: “Đây là chuyện tốt, kỳ thực có thể thử một chút, là một võ sư, cái cảm giác có thể khiêu chiến một số người vượt qua cực hạn của bản thân, kỳ thực rất thoải mái! Chúng ta thì khó tìm đối thủ, đối thủ của người ngược lại là nhiều hơn, càng trẻ tuổi càng nên có chút bốc đồng, khi già rồi, ngược lại đã không thể bốc đồng. Đều nói quyền sợ trẻ trung, người già bó tay bó chân, người trẻ tuổi đấu pháp càng hung mãnh, đừng sợ thụ thương, cũng đừng sợ không địch lại… nếu thật sự lộ thân phận, kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn, là truyền nhân của bát đại gia, đã làm bạch ngân, nếu nói ngoài ý muốn thì cũng là ngoài ý muốn thật, nhưng nếu nói bình thường, kỳ thực cũng rất bình thường.”
Lão biết Lý Hạo kiêng kỵ rất nhiều, nhất là bây giờ có được một cái thân phận để che giấu tung tích, càng thêm kiêng kỵ.
Sợ bại lộ thân phận.
Có lẽ chính vì vậy, cũng khiến cho võ sư có chút rụt rè, khó mà thi triển hết thân thủ, thời gian lâu dài chưa hẳn đã là chuyện tốt gì, chỉ có thể thích hợp hành tẩu trong hắc ám, nhưng lúc nên xuất thủ vẫn phải xuất thủ.
Mà Hồng Nhất Đường, bình thường y cũng rất thấp giọng không thích phô trương, nhưng lúc thật sự cần thiết, cũng không kiêng kỵ bất cứ thứ gì, xuất thủ bên trong Thương Sơn, tiến vào Trung bộ giết chết một bộ phận lớn Húc Quang đang chờ đợi đột kích, có đôi khi, cũng chưa chắc để ý đến việc có bại lộ thân phận hay không.
Lý Hạo không nói gì, một lát sau nói: “Vậy hãy chờ chỉ lệnh của ta, lát nữa động tĩnh có hơi lớn một chút cũng không sao, ngoại thành kỳ thực đã có rất nhiều người cảm nhận được nguy hiểm, đã có rất nhiều kẻ yếu rút lui…”
…
Bàn giao xong, Lý Hạo đi ra khỏi nhà cổ.
Chờ đợi một lát, một đội hắc khải đi tới, Lý Hạo rất tự nhiên dung nhập vào đội ngũ của hắc khải, vốn dĩ một đội ngũ hắc khải có 10 người, giờ phút này thành ra 11 người.
Chỉ lệnh trong hắc khải của Lý Hạo ba động một hồi, đội hắc khải này, bắt đầu xuất phát vào con đường kế bên.
Con đường kế bên.
Trên một nóc nhà.
Một tên cao to nằm ở trên đó, rất là an tĩnh, ánh mắt đặc biệt tỉnh táo, dò xét bốn phía, gã đến từ Diêm La, thực lực cường mạnh, là cường giả Tam Dương đỉnh phong, giờ phút này tiến vào ngoại thành, mục tiêu chỉ có một, dò xét rõ ràng nơi ẩn náu của vị bạch ngân kia.
Tam đại tổ chức đều phát hiện, trên đầu thành thiếu mất một vị cường giả bạch ngân.
Đối phương có thể đã tiến vào ngoại thành.
Ngoại thành chết không ít người, có lẽ đều là kiệt tác của vị chiến sĩ bạch ngân này, nhưng gã là người đến từ Diêm La, nên cũng không quá e ngại, chỉ cần không phải là bạch ngân khôi phục, dưới trạng thái bình thường, chiến sĩ bạch ngân lúc trước gã đã giao chiến một lần, không yếu, nhưng cũng không mạnh hơn bản thân gã.
Huống chi, chỉ cần gã có thể dây dưa một hồi, báo cho các cường giả bên ngoài biết, rất nhanh sẽ có người đến hiệp trợ gã cùng giải quyết tên bạch ngân đó.
Cho đến bây giờ, không có bất kỳ một chi đoàn đội nào giết được cường giả bạch ngân.
Cái vị chết lần trước cũng là tự bộc phát rồi chết.
Chiếc áo giáp của cường giả bạch ngân, có thể tháo xuống hay không?
Nếu như có thể, vậy sẽ vô cùng lợi hại, thậm chí có thể khiến cho thực lực của Tam Dương sánh ngang Húc Quang, bây giờ mọi người đã thu hoạch được không ít hắc khải, nhưng đồng khải và ngân khải, một bộ cũng chưa có.
Thầm nghĩ những điều này, gã chậm rãi bước tới quan sát khắp nơi những hắc khải đang hành tẩu kia.
Gã cũng biết, bạch ngân có thể che giấu thân phận biến thành những hắc khải kia, nhưng có phải là một cường giả hay không, đôi khi cũng có thể cảm nhận được.
Gã hành tẩu trên nóc nhà, cũng phát hiện một chút mánh khóe, người chết càng lúc càng nhiều, lại là sống không thấy người, chết không thấy xác, có lẽ đối phương đã nấp trong nhà cổ.
Vào thời khắc này, nơi xa, một đội hắc khải đang đi đến.
Tạ Cương vốn dĩ lúc đầu không chú ý tới, một lát sau nhìn lại mấy lần, có chút ngưng mi, số lượng của hắc khải, phải chăng đã nhiều hơn một chút?
Đếm một lần, đúng thật là nhiều.
11 người!
Là người còn lại của đội ngũ khác gia nhập vào đội này, hay là…có bạch ngân trong đó?
Nhưng gã giờ phút này, hơi có chút nghi hoặc.
Bạch ngân có thể che giấu tung tích, đại biểu vẫn còn một chút trí tuệ, cũng không đến mức rõ ràng như vậy, nhiều một người cũng không biết sao?
Rõ ràng như vậy, ngược lại khiến gã hơi nghi hoặc một chút, không dám khẳng định.
…