Giết chóc bên ngoại thành vẫn còn đang tiếp tục.
Mặc dù các phương cũng ý thức được một số vấn đề, nhưng sự việc không có liên quan đến bản thân, người chết đại đa số là tán tu, những gia hỏa này vẫn lựa chọn im lặng.
Dù là có Tam Dương hô lên, có cường giả ở đó, thế nhưng vẫn như cũ không thể gây ra phong ba quá lớn.
Cùng một thời gian.
Trên cổng thành của Chiến Thiên Thành.
Ba vị bạch ngân, song song đứng tại đó.
Bọn họ không cách nào quan sát được quá nhiều thứ, thậm chí không cách nào quan sát được hành tung của Lý Hạo, đoàn 12 không thuộc quản hạch của bọn họ. Thế nhưng bọn họ biết, vị tân binh này hẳn là đã giết không ít người.
Bởi vì bọn họ phái 10 vị đại đội trưởng đi theo, bây giờ quân công của những đại đội trưởng này đều đang tăng trưởng.
Có thể thấy được, thành quả của đánh du kích không phải là nhỏ.
Trên cửa thành, im lặng như tờ.
Không biết trải qua bao lâu, một cỗ ba động truyền đến: “Thất Đoàn Trưởng, tu sĩ thời bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Ba động, đến từ phía Đoàn Trưởng đoàn thứ 8.
“Ngươi muốn nói phương diện nào?”
“Toàn bộ.”
Thất Đoàn Trưởng dường như đang suy tư, giấy phút sau hồi phục: “Không biết, chỉ biết là bọn họ hẳn là sống cũng không tệ lắm, kỳ thật rất tốt.”
Sống cũng không tệ lắm sao!
Lời này vừa thốt ra, ba tôn bạch ngân lần nữa trầm mặc.
Đúng vậy, hẳn là sống cũng không tệ lắm.
Nếu không, cũng không phải trạng thái như bây giờ.
Xem ra, nhân tộc vẫn là kẻ thống trị đại địa.
Mà điều này nói rõ, sau khi bọn họ tử vong, thế giới vẫn còn an toàn. Những tồn tại chí cao vô thượng kia, có thể thắng, cũng coi như không thắng, chí ít cũng không thua.
“Đoàn Trưởng đoàn 12 ở đâu?”
“Hắn sao?”
Thất Đoàn Trưởng lại một lần nữa suy tư, ba động nói: “Không biết, mới quen thôi, nhưng trước mắt mà xem, cũng không phải là quá kinh diễm, kém xa những cường giả năm đó quật khởi đến nổi kinh tâm động phách, khí phách như núi!”
Hai vị Đoàn Trưởng cũng không tiếp tục tra hỏi, lại một lần nữa lâm vào tĩnh mịch.
Nhiều năm qua, Chiến Thiên quân lần đầu có người mới gia nhập, bọn họ có thêm mấy phần hứng thú. Bất quá, cũng chỉ là mấy phần hứng thú, mà bây giờ xem lại, vị kia cũng không kinh tuyệt thiên hạ như trong tưởng tượng.
Chiến Thiên quân… có lẽ sẽ tiếp tục yên lặng trở lại.
…
Mà Lý Hạo giờ khắc này, không biết những người kia đang thảo luận về mình, kỳ thực lúc này Lý Hạo có một chút không thoải mái cho lắm, quá mạnh thì không dám giết, quá yếu thì giết đi tác dụng không lớn, chủ yếu là đánh giết một số Nhật Diệu và Tam Dương sơ kỳ, ngay cả Tam Dương trung kỳ hắn cũng không dám tùy tiện động thủ để tránh cho động tĩnh quá lớn.
Có thể tiến, có thể lui cũng rất tốt, thế nhưng dần dần cũng có chút cảm giác ấm ức.
Còn không hưng phấn bằng trước đó, một trận chiến giết 6 tên Tam Dương.
Thế của Cửu Đoán Kình có thể vì sự rụt rè tay chân này mà cứ mãi chần chừ không cách nào thi triển được, cho dù Lý Hạo thời khắc này đã miễn cưỡng có thể đánh được 9 tầng, vẫn chưa được, không như Lưu Long tiến vào cửu điệp kia, trong nháy mắt có cảm giác trôi chảy khi cảm ngộ Thế.
Lý Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, cái này đại khái chính là võ đạo…
Nếu chỉ dựa vào một mực giết những kẻ yếu hơn mình, để cho mình trở nên cường đại, cái cửa ải trong tâm lý này sẽ mãi mãi không thể qua được.
“Cảnh giới Tam Dương, ta dường như là vô địch… có lẽ không kém hơn so với Luân Chuyển Vương sử dụng Nguyên Thần Binh, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, muốn đối phó với Húc Quang còn chưa được!”
Trong nhà cổ, Lý Hạo nhìn thấy một tên Tam Dương sơ kỳ đi qua bên cạnh, nhưng hắn lại không ra tay.
Kỳ thực đối thoại của Nam Quyền với Hồng Nhất Đường hắn đều nghe được.
Là một bạch ngân hắn có thể nghe được hai người kia đưa tin với nhau.
Hiển nhiên, Hồng Nhất Đường cũng có chút không còn kiên nhẫn.
Cường giả, đều rất kiêu ngạo.
Cứ mãi giết Nhật Diệu với Tam Dương, hai lão già này nếu không phải vì muốn thu hoạch thêm một chút quân công, đại khái đã sớm không thể nhịn được.
Mà ánh mắt Lý Hạo cũng quét về phía một lối đi sát vách, bên đó có một tên Tam Dương đỉnh phong đã ẩn núp ở đó một thời gian.
Trước đó, hắn cũng không có cân nhắc qua.
Nhưng giờ khắc này, lại có chút dao động.
Giết chóc, không phải mục đích.
Tuy giết địch là chuyện tốt, nhưng giết những kẻ yếu của quân địch cũng không có ý nghĩa quá lớn, ngược lại nếu có thể giết được một số cường giả, kẻ yếu sẽ tự nhiên sợ hãi, kỳ thực hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
“Tam Dương đỉnh phong…”
Lý Hạo cho đến giờ phút này, vẫn chưa từng giết cường giả Tam Dương đỉnh phong, trong 6 tên Tam Dương trước đó, ngược lại là có một tên Tam Dương đỉnh phong, nhưng đối phương là bị Lý Hạo tập kích đánh giết trong chớp mắt, hoàn toàn không thể trải nghiệm thực lực của gã.
Thủy Thế của Cửu Đoán Kình một mực không thể xuất hiện, kỳ thực Lý Hạo cũng biết vấn đề ở đâu, Cửu Đoán Kình cương mãnh không gì sánh được, đánh theo kiểu rụt tay rụt chân làm sao có thể thể hiện được Thủy Thế?