TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 856: Quân đoàn 12 tân biên (4)

Cứ hoàn thành sát hạch theo một cách mơ hồ như vậy.

Lý Hạo rất bất đắc dĩ, đánh tiếp tục đi theo hồng khải.

Lần này, bọn hắn đi thẳng ra ngoài tiểu lâu.

Lần nữa tiến vào một nơi khác, không biết có phải là kho vũ khí hay không. Nơi này cũng có quân sĩ lưu thủ, hơn nữa còn là một chiến sĩ bạch ngân. Trong khi Lý Hạo đang không biết làm thì ngân khải đã nhận lấy tờ giấy kia.

Một lát sau, trước mặt Lý Hạo xuất hiện thêm một vài thứ.

Một cái lệnh bài, một bộ áo giáp, một cuốn sổ tay, một nhẫn chứa đồ, cộng với một mảnh giấy, dường như muốn Lý Hạo ký tên.

Áo giáp, là màu bạch ngân.

Lý Hạo có chút thất thần, bạch ngân khải giáp!

Có nghĩa là, chiến sĩ bạch ngân là giáo quan?

Vậy chẳng phải tướng chức là hoàng kim khải giáp sao?

Phải biết rằng, toàn bộ Chiến Thiên thành, hắc khải có thể mang ra ngoài, nhưng đồng khải và bạch ngân khải trên hắc khải đều không cách nào mang ra ngoài.

Chúng nó sẽ tự bạo!

Lúc này, Lý Hạo đang nghĩ, nếu mình mặc lên cái bạch ngân khải giáp này rồi thì mình còn có thể ra khỏi thành không?

Nếu ra khỏi thành liền nổ... Nổ chết luôn chính mình thì sao giờ?

Nhưng hắn bị hồng khải nhìn chằm chằm, trước mặt còn có một chiến sĩ bạch ngân khải giáp. Lý Hạo cắn răng, đã đến nước này rồi. Gần đây còn có một hoàng kim khải giáp nữa, nếu mà mình không nhận lấy, có khi sẽ bị coi là đào binh rồi lập tức giải quyết ngay tại chỗ cũng nên?

Không phải là không thể!

Tòa thành này, rất giảng đạo lý.

Đào ngũ, chắc chắn sẽ bị hành quyết.

Luống cuống cầm lên áo giáp bạch ngân, hắn không biết nên sử dụng như thế nào, hắc khải thì hắn còn biết, nhưng thứ này là lần đầu hắn nhìn thấy, hắn thật sự không biết dùng.

Hình như hồng khải mang hắn tới đây cảm thấy thật cạn lời.

Trực tiếp cầm lên tay của Lý Hạo, ngay sau đó, trên đầu ngón tay hiện ra một cái gai nhọn, đâm xuyên qua đầu ngón tay Lý Hạo. Một giọt máu rỉ ra, sau đó, đối phương khống chế tay của Lý Hạo nhỏ giọt máu này lên một điểm lồi trên áo giáp bạc.

Mà giờ khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên có cảm giác.

Cảm giác, như thể áo giáp bạch ngân trước mắt đã trở thành một phần của cơ thể của chính mình.

Ngay sau đó, tâm ý vừa động, áo giáp bạch ngân rất dễ dàng bao trùm lên người hắn.

Không những như vậy, dường như trong đầu có thêm một cái gì đó, mơ hồ, như thể có người đang nói cách sử dụng của cái này với hắn.

Lúc này, Lý Hạo đã trở thành một chiến sĩ bạch ngân.

Tâm ý vừa động, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm, lại động một lần nữa, trường kiếm biến thành trường đao, lại động một lần nữa, biến thành trường thương...

Lý Hạo chấn động, đồ chơi này thật lợi hại!

Lại còn kèm theo binh khí!

Hơn nữa, còn có thể biến đổi theo ý muốn.

“Đương đương đương!”

Giờ khắc này, vị bạch ngân trong kho vũ khí gõ gõ bàn, cùng lúc đó, trong đầu Lý Hạo hình như vang lên một tiếng nói có chút cứng ngắc: “Người mới, đến đây ký tên xác nhận!”

“......"

Lý Hạo chấn động khó hiểu!

Hắn đột nhiên nhìn về phía chiến sĩ bạch ngân.

Mà chiến sĩ bạch ngân kia giống như không kiên nhẫn, gõ gõ bàn lần nữa: “Ngươi đi cửa sau đúng không? Cho dù là người của bát đại thủ hộ gia tộc thì cũng phải ký xác nhận. Bằng không, thiếu một bộ trang bị, ngươi bắt ta bồi thường sao?”

“Ngươi còn sống hả?”

Lý Hạo vô cùng rung động.

Hắn lên tiếng, tuy nhiên, nó lại vô ích.

Hình như đối phương không nghe thấy, mà lại giống như nghe không hiểu. Trong lòng Lý Hạo khẽ động, nghĩ đến cách mà bạch ngân khải giáp vừa mới dùng, luống cuống làm theo như vậy, thần ý dao động.

Mất cả buổi, đến khi đối phương đã giống như sắp muốn đánh người, cuối cùng hắn cũng hiểu được cách làm, một cỗ thần ý dao động ra: “Ngươi biết nói chuyện?”

Lời này, hình như đã được nhận.

Sau một khắc, âm thanh thiếu kiên nhẫn vang lên trong đầu hắn: “Ngươi mới, bớt nói lời thừa thãi, coi chừng ta tới đập bẹp dí ngươi bây giờ! Nhanh lên, tới đây xác nhận chữ ký rồi cút đi!”

“......”

Lý Hạo rung động vô cùng!

Bất quá khi cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của đối phương, hắn liền thành thành thật thật bắt đầu ký tên của mình...

Vừa ký xong rồi, chiến sĩ bạch ngân đối diện phẫn nộ xé nát tờ giấy, sau đó lại lấy ra một tờ giống y như trước: “Nếu ngươi tiếp tục viết chữ như gà bới, ta sẽ lôi ngươi ra ngoài xử trảm với tội trì hoãn quân cơ!”

“......”

Lý Hạo ngây người một lát, sau đó hiểu ra, vội vàng dùng văn tự cổ viết tên mình, Lý Hạo!

Nhưng ngay sau đó, nó lại bị xé nát một lần nữa!

Chiến sĩ bạch ngân dường như cực kỳ phẫn nộ: “Người mới, ngươi dám khiêu khích nhiều lần? Viết bằng dấu ấn tinh thần! Ngươi đây thật sự không hiểu, hay là cố ý trêu đùa thế?”

Lý Hạo sửng sốt một chút, có chút khổ não.

Vội vàng thần ý ba động, thông qua bạch ngân khải giáp kết nối với đối phương: “Không hiểu...”

“Phế vật!”

“......”

Bị mắng!

Lý Hạo buồn rầu, rất là bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ lại một chút, thần ý bắt đầu dao động, tinh thần lạc ấn chắc là thần ý nhỉ?

Hắn thử dùng thần ý ba động khắc sâu hai chữ Lý Hạo thật lớn. Ngay sau đó, tờ giấy kia nhanh chóng được thu hồi. Lúc này, chiến sĩ bạch ngân đối diện mới hài lòng.

Mà hồng khải phụ trách dẫn đường kia lại ra hiệu Lý Hạo thu hồi những thứ khác.

Lý Hạo thử truyền tin tức qua đi... Nhưng phát hiện ra, không có tác dụng.

Hắn cảm thấy đau đầu, tình huống gì đây?

Phải cùng là chiến sĩ bạch ngân thì mới có thể truyền tin qua lại ư?

Không cùng một hệ thống, cho nên không thể?

Hay là, không đủ quyền hạn?

Vò đầu gãi tóc, Lý Hạo đành phải cầm lấy thứ khác, một lệnh bài, một quyển sổ, cộng thêm một cái nhẫn trữ vật.