TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 855: Quân đoàn 12 tân biên (3)

Lý Hạo cũng gãi đầu, nói thật là ở mấy chỗ khác, hắn chưa bao giờ cảm nhận được huyết mạch của Bát Đại Gia được chỗ tốt đặc biệt gì.

Không nghĩ tới, tiến vào Chiến Thiên thành lại có được đãi ngộ khác.

Lần này, hắn đã cảm giác được huyết mạch của Bát Đại Gia thật không giống với người thường.

Cảm giác làm một cái đại gia.

Đừng nói, đúng thật là thoái mái!

Im lặng theo hai hồng khải tiếp tục đi tới, đi thẳng, đi chắc gần 10 phút, Lý Hạo mới dừng bước.

Lúc này, hồng khải không tiến thêm nữa.

Một hồng khải đi tới trước một tòa nhà nhỏ phía trước, gõ cửa. Dưới ánh mắt ngoài ý muốn của Lý Hạo, cửa mở ra, bên trong cũng đi ra một chiến sĩ hồng khải.

Không giống như hai hồng khải dẫn đường, người này không đeo huân chương “thanh tra viên".

Hình như cả hai trao đổi cái gì đó... Một lát sau, con mắt trống rỗng của hồng khải vừa xuất hiện kia hướng về phía Lý Hạo, rất nhanh, hốc mắt trống rỗng nhìn tới thanh đoản kiếm trong tay hắn.

Phảng phất như nhận ra thanh kiếm này... Phảng phất như hiểu được thanh kiếm này đại biểu cho cái gì!

Sau một khắc, vươn cánh tay máy móc ra, vẫy tay với Lý Hạo.

Lý Hạo vội vàng tiến lên!

Lúc này, hồng khải này xoay người đi vào tiểu lâu. Mà hai vị hồng khải bên ngoài lại hành lễ, sau đó liền xoay người rời đi.

Lý Hạo không nói gì, cũng vội vàng đáp lễ một lần.

Giờ phút này, hắn không dám xem những chiến sĩ này như một khôi lỗi nữa. Có lẽ những chiến sĩ này...vẫn còn sống... Không phải là sự sống trên xác thịt, mà là sống như một ý thức.

Phía trước, hồng khải mang theo Lý Hạo vào lầu, bên ngoài tiểu lâu nhìn như không lớn lắm. Nhưng sau khi tiến vào, Lý Hạo phát hiện nó lại không hề nhỏ.

Dọc theo đường đi, không ngờ không chỉ có một hồng khải mà là rất nhiều.

Đi lui đi tới giống như vẫn còn đang làm việc.

Tòa nhà này lại vẫn đang còn hoạt động.

Ở đây Lý Hạo là nhân sĩ đặc quyền, hắn cảm nhận được cảm thụ thật khác lạ. Không ngừng có hồng khải hành lễ với hắn, và Lý Hạo cũng không ngừng đáp lễ. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy mình như tiến vào một đại quân doanh chân chính, cảm thụ rõ ràng hơn nhiều so với khi ở trong Vũ Vệ quân.

Trong Vũ Vệ quân, hắn thật đúng là không cảm nhận được bao nhiêu cả.

Đi qua hành lang dài, thẳng đến cuối đường, tới một nơi giống như là một văn phòng.

Hồng khải dẫn đường tiến lên gõ cửa, sau đó cửa được tự động mở ra.

Hồng khải vào bên trong, một lát sau, nó lại đi ra, ý bảo Lý Hạo đi vào.

Mà nhiệm vụ của nó hình như cũng đã hoàn thành.

Lý Hạo có chút thấp thỏm bất an, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn nhanh chóng đi vào.

Trong nháy mắt vừa bước vào... Hắn hơi choáng váng.

Ở đây... Trong văn phòng này... Bố cục của nó rất giống với văn phòng hiện đại. Trong văn phòng, thực sự ... Lại có một cường giả khải giáp hoàng kim!

Mặt Lý Hạo đều tái xanh rồi!

Ở đây, thế mà lại có chiến sĩ hoàng kim?

Sao có thể chứ!

Thiên phu trưởng là bạch ngân, dựa theo suy đoán của hắn, chiến sĩ hoàng kim hẳn là vạn phu trưởng. Nhưng trước đó ở phủ thành chủ đã từng xuất hiện rồi, có nghĩa là chiến sĩ hoàng kim đó chính là thành chủ, và không tồn tại chiến sĩ hoàng kim khác!

Nhưng vì sao ở đây còn có thêm một nữa?

Vậy vị trong phủ thành chủ kia là ai?

Thành chủ sao?

Nhưng thành chủ, vì sao lại giống vị này, cũng chỉ là hoàng kim nhất cấp?

Trong lòng Lý Hạo hơi loạn, hắn không dám suy nghĩ nhiều mà là vội vàng hành lễ.

Giờ phút này, hắn xem chiến sĩ này như là một người sống để đối đãi.

Mà chiến sĩ hoàng kim kia cũng đứng lên hành lễ với Lý Hạo, sau một khắc, y ngồi xuống, hốc mắt hướng về phía Lý Hạo.

Ánh mắt, như thể rơi trên thanh đoản kiếm.

Giống như thanh kiếm này, mới chính là thứ mấu chốt.

Cứ như vậy, sự im lặng được giữ trong một lúc lâu.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt không biết làm sao của Lý Hạo, bỗng nhiên, một nắm đấm xuất hiện ngay trước mắt.

Phanh!

Lý Hạo còn chưa hoàn hồn, đấm ra một quyền, một tiếng nổ lớn ~ phanh. Lý Hạo bay ngược ra ngoài, đập vào vách tường ~ ầm, tựa như một bức tranh chậm rãi rớt từ trên vách tường xuống.

Lý Hạo kinh hãi!

Mau chóng phản ứng lại, nhảy lên muốn đánh trả... Nhưng chiến sĩ hoàng kim giống như không ra tay nữa, mà trở lại chỗ ngồi.

Phảng phất, vừa rồi chỉ là Lý Hạo đang nằm mơ mà thôi.

Trong khi Lý Hạo đang không biết làm sao, chiến sĩ hoàng kim cúi đầu nhìn đống giấy tờ trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, chiến sĩ hoàng kim đặt bút xuống viết cái gì đó.

Lý Hạo ngẩn ra, đành phải dừng lại động tác và yên lặng nhìn.

Sau khoảng một phút, đối phương viết xong.

Gã gõ gõ bàn, sau đó, ngoài cửa đi vào hồng khải đã dẫn đường lúc trước. Chiến sĩ hoàng kim đưa giấy cho hồng khải, Lý Hạo hơi nhón chân nhìn thoáng qua tờ giấy, trên đó viết rất nhiều chữ...

Hắn không nhìn thấy hết nhưng vẫn xem qua được một ít.

“Huyết mạch Lý gia, truyền nhân của Tinh Không kiếm, thực lực suy nhược, không có triển vọng. Nhưng mà vốn là hạch tâm của bát gia, nhập ngũ Chiến Thiên thành, được phong tướng hàm... Nhưng quá mức yếu đuối, cho nên hiện tại tạm thời giao chức dạy học trong trường...”

Lý Hạo sửng sốt một chút, quá mức suy nhược...

Mấy chữ này, thật...nghe thật buồn.

Có nghĩa, khi nãy chính là khảo nghiệm thực lực của mình chứ gì?

Mình ngay cả một quyền cũng đỡ không được, cho nên đối phương cảm thấy mình quá yếu, vì vậy mới hạ cấp bậc cho mình xuống?

Truyền nhân hạch tâm của Bát Đại Gia khi đến đây làm lính, hình như khởi điểm chính là tướng hàm... Thật trâu!

Đáng tiếc, hình như mình đã làm mất mặt cái danh đó.

Trực tiếp giáng chức xuống cả một mảng lớn!

Một lát sau, hồng khải kia đọc xong văn tự, gã nhìn về phía Lý Hạo, ý bảo Lý Hạo đi theo hắn. Lý Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về phía chiến sĩ hoàng kim, hết cách rồi, bây giờ người ta căn bản không thèm để ý tới hắn!