Lý Hạo thấy cổ quái, nhưng vẫn đi vào.
Mà Hồng Nhất Đường, cũng vào theo.
Nam Quyền vừa định tiến vào... Oanh!
Áo giáp màu đỏ bỗng nhiên rút đao, cầm đao bổ xuống. Nhưng, không bổ về phía Nam Quyền mà là bổ ở phía trước lão, chặn đường đi của lão. Sau đó, chỗ hốc mắt áo giáp màu đỏ kia bắn ra một luồng hồng quang!
Có vẻ như là một lời cảnh báo!
Sắc mặt Nam Quyền khó coi, có chút buồn bực và đau khổ, đáng chết!
Kết cục khi không lấy được chìa khóa là như thế này sao?
Ngay cả cơ hội làm lính cũng không cho?
Mẹ nó chứ!
Lý Hạo cũng thấy ngoài ý muốn, không vào được sao?
Nói như vậy, Nam Quyền khó mà có được thân phận hợp pháp?
Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ném chìa khóa trong tay cho Nam Quyền. Sau đó, Lý Hạo lấy ra Tinh Không kiếm, dưới ánh mắt chăm chú của hồng khải, Tinh Không kiếm tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Sau một khắc, hai hồng khải đột nhiên giống như ngân khải lúc trước, tay phải đấm ngực, phát ra tiếng keng keng.
Lý Hạo cũng vội vàng hành lễ, tay phải đấm ngực.
Nhất thời, cảm giác có chút thần thánh.
Loại lễ nghi này lại rất đàn ông. Lúc này Lý Hạo bỗng nhiên thả lỏng, rồi chợt nghĩ, đàn ông khi đấm lên hẳn không cảm thấy gì, nhưng nếu là phụ nữ chắc sẽ đau một chút?
Hình như hồng khải không giống ngân khải. Ngay từ đầu không nhận ra thân phận của Lý Hạo, nhưng khi Tinh Không kiếm xuất hiện, hình như bọn họ mới cảm thụ được. Liệu điều này có đại biểu cho đẳng cấp của nó thấp hơn ngân khải hay không?
Ngân khải là thiên phu trưởng, còn những hắc khải lúc trước cũng không cảm thụ được, mà là sau khi thấy ngân khải hành lễ, hắc khải mới hành lễ theo.
Còn hồng khải, tới bây giờ mới hành lễ.
Mà lúc này, sau khi Nam Quyền lấy được chìa khóa, không biết là vì thân phận của Lý Hạo hay là bởi vì có chìa khóa, mà khi lão bước qua hàng rào lần nữa lại không bị hai hồng khải công kích.
Nam Quyền buồn rầu, may mắn là Lý Hạo ở đây. Nếu không, lão là người duy nhất không có thân phận trong ba người, cho dù là vào được trong thành thì cũng khó đi nữa bước.
Hồng khải không còn động tác nữa, sau khi kết thúc hành lễ, Nam Quyền tiến vào.
Chờ một lúc, như thể muốn nói gì đó trong im lặng.
Một lát sau, vẫy tay một lần nữa, lan can sắt đóng lại.
Sau một khắc, hai hồng khải đi trước dẫn đường.
Cả ba đều có chút thấp thỏm. Giờ phút này, khi đi lại trong thành quân doanh khổng lồ này, bọn họ giống như cảm nhận được một cỗ khí tức sát phạt nghiêm túc.
Cứ như vậy một đường đi về phía trước...
Đi khoảng năm sáu phút, một hội trường hiện ra ngay trước mắt.
Ánh mắt Lý Hạo sáng ngời!
Truyền âm nói: “Sảnh tuyển quân! Đây là nơi tuyển quân, hai hồng khải này thật sự biết chúng ta muốn làm gì, các ngươi nghĩ bọn họ có ý thức hay không?”
Hồng khải thật mang bọn họ đến điểm tuyển quân!
Hai người Hồng Nhất Đường cũng có chút khác thường. Rốt cuộc những binh lính này là thật hay chỉ là hoạt động cơ giới. Hay là nói, thật ra có tồn tại một ít ý thức, nhưng không cách nào trao đổi với người khác mà thôi.
Phòng tuyển quân được mở ra, mà Lý Hạo nhìn quanh đại sảnh tuyển quân, hắn hình như thấy được mấy chiến sĩ khải giáp ở đây. Cho dù hiện tại ở bên ngoài đã đánh thành như vậy rồi, nhưng nơi này vẫn còn lưu lại Chiến Thiên quân.
Hai hồng khải dừng lại ở cửa, một lát sau, từ trong đại sảnh tuyển quân đi ra một chiếc đồng khải.
Ánh mắt trống rỗng kia quét qua ba người một vòng.
Sau đó, vung tay lên, quay lại vào trong hội trường.
Thấy thế, Lý Hạo vội vàng đi theo, mà hai người Hồng Nhất Đường cũng như vậy...
Lý Hạo vừa đi ra một bước, bỗng nhiên cảm giác quần áo xiết chặt, hơi sửng sốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một hồng khải đưa cánh tay sắt thép kia ra kéo hắn lại.
Dưới ánh mắt mờ mịt của Lý Hạo, hồng khải chỉ về một hướng khác phía trước!
Một hồng khải khác, cũng đưa tay lộ ra tư thế “mời”...
Lý Hạo giật mình, ý gì đây?
Nam Quyền và Hồng Nhất Đường cũng vội vàng dừng lại. Lúc này, một hồng khải rút đao ra, gõ Nam Quyền như xua đuổi ruồi nhặng. Đang lúc Nam Quyền muốn đánh trả, Hồng Nhất Đường bỗng nhiên đau răng nói: “Đi thôi, hai vị này bảo chúng ta đi theo bách phu trưởng đồng khải đi vào. Về phần Lý Hạo...có lẽ phải đi nơi khác. À hiểu rồi, Thái tử gia đến làm lính, chắc là không cùng một chỗ với chúng ta!”
Nam Quyền trợn tròn mắt, giờ phút này rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Mẹ nó! Không biết cách đây bao nhiêu năm, văn minh cổ đại không ngờ cũng đi cửa sau? Người của đại gia tộc tới làm lính cũng không ở cùng một chỗ? "
Bây giờ, lão đã hiểu được ý tứ trong đó.
Lý Hạo người ta, có nơi khác chiêu đãi. Mà hai người bọn họ lại đến ứng tuyển nhập ngũ như người thường, hai bên là khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Hồng Nhất Đường cũng dở khóc dở cười.
Ai mà biết được.
Trong thời kỳ văn minh cổ đại, có lẽ người của Bát Đại Gia có đãi ngộ khác, có lẽ... Điều đó rất bình thường mà, phải không?
Còn có thể nói gì nữa?
Không có!
Mắt thấy đồng khải sắp đi khuất tầm mắt, hai người bọn họ vội vàng đi theo, Hồng Nhất Đường truyền âm Lý Hạo: “Ngươi đi theo đi, có lẽ không đi cùng chúng ta lại là chuyện tốt thì sao!”
......