Cùng lúc này.
Trong sơn cốc.
Bốn vị đại yêu, vẫn cứ nằm sấp một cách lười biếng như cũ.
Vào thời khắc này, cự xà bỗng nhiên đưa đầu nhìn thoáng lên phía trên.
Lúc này, mấy vị đại yêu Kim Điêu cũng nhao nhao nhìn theo, có chút bất ngờ và nghi hoặc, bọn nó không có e ngại, chỉ có nghi hoặc…tựa như là đang hỏi, loài người có phải là điên hết rồi không?
Một người vừa mới đi, bọn nó cũng chẳng thèm để ý.
Bây giờ, lại tới?
Tình huống này là như thế nào?
Vả lại, dường như họ đã hạ độc thủ với hậu duệ của tiểu xà rồi, tiểu xà thật đáng thương.
Mấy vị đại yêu nhao nhao nhìn về phía cự xà.
Cự xà vươn thẳng đầu, tiếp đó thân thể cũng dựng thẳng lên, dần dần đầu nó thậm chí to ngang bằng với sơn cốc, hiện lên trên đỉnh núi.
Đỉnh núi cao hơn trăm mét, giờ phút này dường như cũng không có dài bằng cái thân thể này.
Đầu to kia, hiện lên ở trên sườn núi.
Con mắt to giống như hai cái cối xay khổng lồ, nhìn về nơi xa, một con mãng xà đầy vết thương, đang điên cuồng trườn về phía nó với tốc độ cực nhanh, thế nhưng… vẫn không thể thoát khỏi kẻ địch.
Hai vị Húc Quang rút cuộc là mạnh cỡ nào?
Há là một đại yêu cấp độ Tam Dương có thể thoát khỏi.
Giờ khắc này, một làn tên nước bắn vọt tới, một tiếng ầm vang, nổ tung làn da kiên cố của mãng xà thành một vũng máu.
Sơn cốc, cự xà cứ như vậy đứng nhìn.
Chỉ yên lặng nhìn, không một chút động tĩnh.
Ba con yêu quái kia cũng đang nhìn cự xà.
Vài giây sau đó, cự xà uốn éo cái thân thể vô cùng to lớn của nó, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có cái gì trở ngại, trong nháy mắt, cái thân rắn to lớn đã nhanh chóng dọc theo đỉnh núi leo lên, trong chớp mắt biến mất vào trong núi sâu.
Ba tên đại yêu có chút bất ngờ.
Tiểu xà, đã bỏ chạy?
Kim liên, sắp nở rộ rồi sao.
Cự viên vỗ vỗ xuống mặt đất, giống như đang cười, tiểu xà kia bỏ chạy, chạy một tên thì ít một tên chia của thôi.
Kim điêu hơi giật giật móng vuốt, tỏ vẻ không quan trọng.
Đi thì đi, thực lực của tiểu xà thật ra là rất mạnh, giải quyết những người này vốn không thành vấn đề, vấn đề là… thực ra Kim Điêu rất thích ăn rắn, tiểu xà không đi, hậu duệ nhà nó bị giết cả rồi, ta nhặt vài cái xác ăn, tiểu xà không có ý kiến chứ?
Thật đáng tiếc!
Mãnh hổ thì nằm trên mặt đất, nó chẳng buồn xen vào chuyện bao đồng, cũng không quan trọng tiểu xà có đi hay không, tốt nhất, đi hết cả đi!
…
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, mãng xà bị hất tung trên mặt đất, máu chảy ồ ạt.
Hải Khiếu khẽ nhướng mày, vươn tay vồ một cái, những huyết dịch kia nhanh chóng ngưng tụ, bay lên trên trời, máu yêu quái vốn dĩ là bảo vật, không được lãng phí.
Vốn dĩ ả muốn để cho đại xà Tam Dương này được chết một cách toàn thây.
Chỉ là, đại xà này vốn dĩ thịt béo da dày, nếu không dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn, không cẩn thận sẽ để đối phương chạy mất, dù sao rừng núi cũng là địa bàn của nó.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Từng đoàn thủy tiễn cứ thế phóng ra, đại xà không ngừng gào thét, giờ phút này trong mắt nó tràn đầy phẫn nộ xen lẫn điên cuồng, duy chỉ là vẫn không có một chút vẻ sợ sệt nào cả.
Vì sao phải sợ?
Hai tên khốn kiếp này, nếu không phải giờ phút này kim liên đang nở rộ, phụ thân lại không ở đây, hai người này há có thể tổn thương tới mình sao?
Giờ khắc này, khoảng cách của nó đã rất gần với sơn cốc.
Nó biết, phụ thân nó hẳn là đã cảm ứng được.
Giờ phút này, điều duy nhất để nó lo lắng chính là, cha nó liệu sẽ đến hay không, kim liên đang nở, một khi rời đi nếu kim liên nở rộ… mấy gã cường giả kia nhất định sẽ cướp sạch tất cả, tuyệt không để lại một chút nào.
Kim liên, đó là chí bảo.
Mãng xà rít lên, nó không biết…sẽ đến hay không…
Thế nhưng, nó vẫn muốn có cơ hội tiếp tục sống.
Ầm ầm!
Máu của nó càng chảy càng nhiều.
Lúc này, Hải Khiếu lộ ra vẻ tươi cười, đại yêu Tam Dương, phòng ngự đúng là mạnh mẽ thật, mình công kích nhiều lần như vậy mới có thể đánh trọng thương con đại xà này, máu thịt nhiều như thế, lại thêm thần năng thạch, đem về, dù là không bằng Lý Hạo, cũng không uổng công lần này ả đích thân tới đây.
Trước đó ả cũng không có thời gian để lục soát nơi đầm đầy của đại xà kia, chờ khi bắt được con rắn lớn này, ả sẽ quay lại tìm xem, có lẽ sẽ còn có càng nhiều thần năng thạch ở đó.
Ả đang rất vui vẻ, bỗng nhiên, Bán Sơn trầm giọng nói: “Dường như có gì đó không đúng…”
“Ừm?”
Hải Khiếu giờ phút này đã ngưng tụ ra rất nhiều thủy tiễn chuẩn bị giết chết tên đại yêu này, nghe được lời này của Bán Sơn, hơi nghi hoặc một chút, lại sao rồi?
Bán Sơn có cảm giác trái tim gã sắp sửa ngừng đập.
Cảm giác thở không ra.
Loại cảm giác mưa gió sắp kéo đến kia, khiến gã có chút ngạt thở.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, muốn mở miệng nói gì đó, sau một khắc, một tia sáng lóe lên, Bán Sơn trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, kết quả sau khi gã vừa rời đi, một tiếng ầm vang lên, đánh tan bóng tối!
Trời đất giống như khôi phục lại ánh sáng.
Một đôi mắt khổng lồ… đôi mắt thậm chí khiến người ta không thể nhận ra đó là một đôi mắt, mang theo một tia sáng màu xanh, chiếu rọi bốn phía.
Ánh sáng như ánh ma trơi!
Một chiếc đuôi rắn to lớn vô cùng, giống như là một chiếc trụ thông thiên, đánh phá hư không, một tiếng ầm vang lên, bịch một tiếng, một bóng người bị đánh bay ngược trở lại.