Phụt!
Một ngụm máu phun thẳng ra ngoài, toàn thân đều là máu, áo choàng cũng bị đánh đến vỡ nát, lộ ra một vẻ mặt tái nhợt.
Bán Sơn!
Thời khắc này Bán Sơn, trên mặt toàn là vẻ hoảng hốt, sau một khắc, trước mặt hiện ra một tấm chắn nhỏ, chỉ là giờ phút này, trên tấm chắn nhỏ này, một đạo u hồn có vẻ hơi tản mát.
Nguyên Thần Binh!
Hải Khiếu cũng thoáng ngây dại, một lát sau, ánh mắt gã tràn đầy sự sợ hãi.
Đây là ….rắn?
Lúc này ả mới thấy rõ được bộ dạng của đối phương, một con rắn khổng lồ, dù là giờ phút này cuộn tròn, cũng cao mười mấy mét.
Đôi mắt rất to rất rất to!
Nó nhanh chóng rút lại chiếc đuôi rắn, chiếc đuôi mà lúc nãy đã đánh bay Bán Sơn khi mà gã chưa kịp độn thổ.
Bán Sơn giờ phút này không ngừng thổ huyết, tấm chắn lơ lững trước mặt, gã nhìn thoáng qua Hải Khiếu, trong lòng thầm mắng một tiếng!
Bà cô già này, quả nhiên chỉ giỏi gây phiền toái.
Gã đã sớm nói có gì đó không ổn, con mãng xà này một mực chạy về phía trước, phía trước rõ ràng chỉ là một ngọn núi trơ trụi, còn không an toàn bằng rừng rậm nơi đây, nhưng con mãng xà cứ chạy về nơi đó, rõ ràng là có mục đích riêng của nó.
Giờ đây, quả nhiên đánh con nhỏ rồi, lại tới con lớn.
Con rắn này, quả thực rất đáng sợ!
Bán Sơn có chút ngưng trọng, lúc gã bỏ trốn, gã đã nghĩ, đối phương chắc chắn sẽ đối phó với Hải Khiếu trước, dù sao Hải Khiếu vẫn là ngay trong tầm tay, nhưng không, đối phương lại lập tức ngăn cản gã bỏ chạy, điều này có nghĩa, con rắn lớn này, muốn giết sạch bọn họ!
Trong một thoáng chốc, gã đã hiểu rõ hàm ý trong đó, gã cũng không oán trách gì nữa, lúc này, chỉ có liên thủ mới có thể đối kháng với phiền phức trước mắt.
Hải Khiếu giờ phút này cũng là sắc mặt ngưng trọng, nhìn con mãng xà to lớn, cảnh giác cao độ, nhanh chóng tiến đến chỗ Bán Sơn, ánh mắt ả quét ngang bốn phía, đã bắt đầu tìm kiếm đường lui.
Mà đại xà, cũng chỉ là dùng đuôi quật Bán Sơn về, mà bây giờ cũng không tiếp tục tấn công nữa.
Nó đợi cho con mãng xà nhỏ bò đến núp sau lưng nó xong, trong con mắt to lớn của đại xà, mới lộ ra một số sát ý.
Bán Sơn lúc này vô cùng hối hận.
Gã cùng Hải Khiếu vẫn đang lo lắng con rắn này sẽ tiếp tục công kích, vẫn đang cảnh giác cao độ, thì ra con rắn này chưa muốn đánh, vốn dĩ đang đợi rắn nhỏ đi qua tụ họp với nó, cái này có chút vượt qua dự liệu của gã.
Loài rắn, đều là động vật máu lạnh mà?
Dù cho thành tinh, thì cũng nên vậy chứ?
Vì sao… con rắn này, vẫn rất quan tâm đến sự sống chết của rắn nhỏ.
Chờ cho tiểu xà chạy đến trốn sau lưng nó xong, lúc này nó mới nhìn hai tên Húc Quang, ngay lập tức, một cỗ uy thế đặc biệt, một mực khóa chặt hai người này.
Đôi mắt khổng lồ nhìn thoáng qua tấm chắn kia.
Nó liên tục nhìn về phía Bán Sơn, một đuôi lúc nãy, quất trúng người này, một nửa lực lượng đều bị tấm chắn này ngăn trở, còn lại một nửa, thế mà gã áo đen này cũng chịu đựng được.
Hải Khiếu giờ phút này cũng có chút khẩn trương, ả cũng biết, đã đánh trúng ổ rắn.
Ả còn biết, đại yêu kỳ thực có thể nghe hiểu được lời nói.
Cho nên, Hải Khiếu vội mở miệng: “Cường giả tôn kính, đây thực ra chỉ là một sự hiểu lầm, chúng ta cũng không biết đây là lãnh địa của ngài… chúng ta sẽ lập tức rút đi, tổn thương đã gây ra cho … cho tộc của ngài, chúng ta đồng ý bồi thường sự tổn thất đó!”
Ả liền lấy ra mấy khối thần năng thạch.
Tốc độ của con rắn lớn này quá nhanh, ả không nắm chắc có thể chạy trốn kịp trước khi đối phương phản ứng.
Cự xà lạnh lùng nhìn ả.
Sau một khắc, quật một cái, một cái đuôi to lớn lập tức đánh về phía ả.
Bán Sơn khẽ quát một tiếng: “Đánh thôi, không cách nào nói lý lẽ!”
Cái ả phế vật Hải Khiếu đúng là không làm ra trò trống gì, còn nói gì nữa?
Nếu ta giết hết con cái của ngươi rồi đền cho ngươi mấy khối thần năng thạch, ngươi có bằng lòng không?
Ngớ ngẩn!
Bán Sơn trong nháy mắt liền biến mất, trốn vào trong bóng tối, sau một khắc, một thanh tiểu kiếm hắc ám hiện ra trên tay gã, đâm về phía đuôi rắn!
Mà Hải Khiếu cũng gầm lên một tiếng, biển cả sôi trào, một cỗ lực lượng của nước quét sạch thiên địa.
Ầm!
Con rắn lớn quất đuôi một cái, trong nháy mắt đã đánh phá toàn bộ những thủy năng kia, vừa muốn quất trúng Hải Khiếu, Hải Khiếu bỗng nhiên như dòng nước, trong nháy mắt hóa thành một đạo thủy quang biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện trở lại thì đã ở đằng sau cái đuôi lớn.
Cường giả Húc Quang, vào giờ phút này, cũng phải triển lộ hết thực lực.
Cho dù đối phương có mạnh đến đâu, nếu hai vị Húc Quang liên thủ, vẫn có nắm chắc đánh một trận, mặc dù không thể địch lại, vẫn không thể tùy tiện chạy trốn, trước đó Bán Sơn bỏ chạy, vốn là định nhân lúc đối phương không kịp phản ứng mà chạy trốn.
Khi đó còn thất bại, giờ phút này, nếu tiếp tục trốn là đang đặt cược tính mạng của mình.
Cược con rắn này sẽ giết Hải Khiếu trước, hay là giết mình trước, hoặc là cược sau khi đối phương giết chết Hải Khiếu, có thể đuổi kịp mình không.
Gã không muốn chỉ có một người sống sót.
Cho nên, gã lựa chọn phản kích.