Ngay sau khi Nguyệt Bồ phát hiện Lý Hạo, thì người bên Hồng Nguyệt cũng đã phát hiện ra hắn.
Lúc này, ba đạo Hồng Ảnh kia cũng đã thấy Lý Hạo.
Nơi xa, Trịnh Bình thay đổi sắc mặt, mau chóng truyền âm: “Nhanh lên, Nguyệt Bồ đang ở gần đây!”
Cả ba nhanh chóng gia tốc!
Lý Hạo giờ đây đang đứng một mình giữa đồng hoang, mà Nguyệt Bồ cách hắn chỉ khoảng vài trăm mét mà thôi, sắc mặt mấy người có chút thay đổi, Trịnh Bình nhanh chóng truyền âm: “Dùng Thần Ảnh ngăn cản Nguyệt Bồ, Kim Cửu, Thần Ảnh của ngươi thì đi bắt Lý Hạo!”
Ba đạo Hồng Ảnh, hai đạo nhanh chóng bay về phía Nguyệt Bồ, ngăn cản gã xuống tay với Lý Hạo.
Đạo Hồng Ảnh còn lại thì bay về phía Lý Hạo.
Động tĩnh của ba người này không nhỏ, đã lập tức gây nên sự chú ý của hai người phía Diêm La, hai người này không thấy Lý Hạo, nhưng thấy người bên Hồng Ảnh kích động như vậy, hiển nhiên cũng biết, có thể họ đã phát hiện sự tồn tại của Lý Hạo.
Cả hai người cũng không thể ngồi không, thấy vậy liền nhanh chóng bay theo về phía Lý Hạo.
…
Lý Hạo ngẩng đầu, thấy một đạo Hồng Ảnh đang bay về phía mình.
Hắn cũng nhìn thấy hai đạo Hồng Ảnh khác đang nhanh chóng bay về phía Nguyệt Bồ.
Giờ phút này, Nguyệt Bồ vốn dĩ muốn quan sát thêm một chút, nhưng gã đột nhiên cảm nhận được sự tồn tại của Hồng Nguyệt, cảm giác này cho gã biết, chính là Huyết Thần Tử của Hồng Nguyệt.
“Hừ.”
Nguyệt Bồ hừ nhẹ một tiếng, vỗn dĩ muốn chờ xem thế nào, các người gấp gáp như vậy, chủ động ra tay, vậy cũng đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường!
Chỉ trong chớp mắt, gã nhanh chóng bay về phía Lý Hạo.
Mà nơi xa, Trịnh Bình biến sắc, tốc độ Nguyệt Bồ cực nhanh, một khi che giấu hành tung, gã cũng khó mà bắt được.
Giờ phút này, gã không thể không hét lên: “Lý Hạo, sát thủ của Phi Thiên đang ở gần đây! Đừng chống cự nữa, mau theo Ảnh Thần rời đi ngay…”
Buồn cười không?
Giờ phút này, kẻ lên tiếng cảnh báo cho Lý Hạo lại là người của Hồng Nguyệt.
Về phần Lý Hạo, hắn không cảm thấy buồn cười tí nào.
Đại khái là do phía Hồng Nguyệt, tuy là kẻ địch, nhưng cũng là kẻ địch không muốn thấy hắn chết nhất.
Hắn không nhúc nhích.
Mà Nguyệt Bồ cũng đã hiện ra trước mắt hắn, ở trước mặt Lý Hạo, có gì phải che giấu?
Gã là Tam Dương đỉnh phong, còn sợ Lý Hạo phát hiện hành tung hay sao?
Nhanh như tên bắn, Nguyệt Bồ trong nháy mắt vượt qua mấy trăm mét, thậm chí có ý muốn giúp Lý Hạo đánh lại Hồng Ảnh. Ầm một tiếng, một luồng siêu năng ám hệ phát nổ ngày phía trên đỉnh đầu Lý Hạo, dường như đã đánh lui được một đạo Hồng Ảnh.
Hồng Ảnh nếu chỉ dùng phương pháp bình thường thì không thể có cách gì có thể đối phó được.
Nhưng nếu đạt đến cấp độ này của Nguyệt Bồ, Tam Dương đỉnh phong kỳ thật cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, để đối phó Hồng Ảnh, Diêm La cùng Phi Thiên cũng có cách riêng của họ, cái đồ chơi này liên quan đến cấp độ tinh thần, chỉ cần trong siêu năng xen lẫn một chút lực tinh thần, tự nhiên có thể đối phó.
Ầm… một tiếng nổ vang ngay phía trên đầu Lý Hạo.
Âm thanh Nguyệt Bồ thăm thẳm, “Hồng Nguyệt muốn bắt ngươi để lột da rút xương, đi theo ta …”
Phi Thiên ta, cũng chưa chắc sẽ muốn giết ngươi.
Có lẽ, còn có thể cùng Hồng Nguyệt giao dịch một chút.
Trong nháy mắt, Nguyệt Bồ tới gần Lý Hạo, một tay chột tới Lý Hạo, một luồng sức mạnh thuộc ám hệ tuôn trào, thậm chí tạo thành một cái lưới to lớn, muốn trực tiếp bắt Lý Hạo đem đi.
Mà cho đến giờ phút này, Lý Hạo vẫn đứng yên bất động, như đã bị dọa cho ngây người rồi vậy.
Hắn đang nghĩ, cơ hội như vậy chắc chắn sau này sẽ không còn nữa.
Bây giờ, tất cả mọi người khinh thường hắn.
Cho nên, vị Tam Dương đỉnh phong này vẫn dám tiếp cận một võ sư như vậy, thậm chí khoảng cách chưa đến 5 mét, nhưng nếu lần này mà sống sót… về sau… Đại khái sẽ không có Tam Dương nào dám đến gần mình như vậy nữa.
Lúc này, khoảng cách của Nguyệt Bồ ngày càng gần, thậm chí như muốn áp sát vào Lý Hạo…
Lý Hạo liền chuyển động!
Giờ khắc này, Nguyệt Bồ chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, bỗng nhiên một cỗ thần ý cực kỳ hung hãn oanh kích vào đầu gã, giống như bị một con mãnh hổ chui vào đầu vậy.
Sau một khắc, một ngọn núi lớn ầm ầm đổ xuống.
Thần ý!
Cùng thời khắc này, một vòng kiếm quang chiếu rọi bốn phương, soi sáng nơi đây.
Phía trên Tinh Không kiếm, một vòng lửa rực sáng, Lý Hạo vung một kiếm ra, vô thanh vô tức, thần ý bộc phát đến cực hạn, dung hợp hai thế, nhanh, nhanh đến nỗi không gì sánh được, một kiếm chém về phía Nguyệt Bồ!
Ánh mắt Nguyệt Bồ có chút mơ màng, nhưng gã đã hoàn hồn ngay lập tức.
Một tiếng rống vang lên, tay co lại thành nắm đấm, đấm về phía tiểu kiếm kia của Lý Hạo!
Gia hỏa này… Tình huống gì đây?
Đây chính là cách nghĩ của gã.
Thần ý công kích, khiến gã có chút mơ màng.
Mà Lý Hạo mọi khi chiến đấu thường rất ít khi nói chuyện, giờ phút này, hắn gầm nhẹ một tiếng, bạo khí trong tim hắn liên tục thoát ra.
“Đoạn ngã!”