Có thể ngăn lại sao?
Hội tụ sức của 50 người tập trung vào Lưu Long, vẫn là có thể.
Nhưng mà…có cần thiết phải thế không?
Ngăn lại được ai?
Dù có là một người, thì đó cũng là Tam Dương đỉnh phong, dù cho có ngăn cản được một lúc, thì cũng phải hi sinh rất nhiều huynh đệ.
Giáp đen, cũng không hẳn là vô địch về phòng ngự.
Chỉ là có thể ngăn cản công kích của Nhật Diệu thôi.
“Có cách nghĩ như vậy rất tốt, ít ra, mọi người bây giờ không sợ, không hề sợ Tam Dương!”
“Có Nhật Diệu tới, vậy liền đánh giết bọn chúng!”
Lý Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nên đối phó ai trước đây bây giờ? Người của Hồng Nguyệt sao?
Không, người của Hồng Nguyệt nên giữ lại.
Người của Hồng Nguyệt sẽ không dám tùy tiện giết chết hắn, ra tay cũng sẽ có gò bó, nhưng hai bên kia thì khác, họ sẽ chẳng ngần ngại mà lấy mạng hắn ngay.
Nhất định phải đối phó cái gã Tam Dương đỉnh phong kia trước.
Lý Hạo suy tư một phen, khẽ cười, cũng đúng, muốn ra tay, đương nhiên phải xử lý kẻ mạnh nhất trước.
Nhưng mà, không thể khiến những kẻ khác hoảng sợ bỏ chạy, nếu không hắn chưa hẳn có thể đuổi kịp.
Gần thêm chút nữa là được rồi!
Nghĩ đến đó, hắn liền trực tiếp vọt lên đỉnh núi, chỉ vài bước nhảy, giống hệt như lăng không phi hành, nhanh chóng bay thẳng về phía bên kia.
Đám người Lưu Long đều cảm thấy vô cùng nặng nề.
6 vị Tam Dương!
Lý Hạo, thật quá điên cuồng.
Thời khắc này Lưu Long mới hiểu được, vì sao mấy ngày nay lúc đánh nhau, Lý Hạo không để tâm đến việc dọn dẹp chiến trường, thậm chí chẳng thèm che lấp hành tung, đôi khi có người đề nghị dọn sạch dấu chân, hắn cũng cự tuyệt.
Hắn nói, không cần thiết.
Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị, muốn đánh một trận ra trò đây, muốn đánh một trận thật lớn.
Giờ phút này, trong ngũ tạng của Lý Hạo, Địa Kiếm Thế cùng Hỏa Hổ Thế rục rịch, kim hệ nguyên điểm lại không thể nhút nhích.
Thế thứ ba vẫn không thể dung hợp thành công.
Tinh Không kiếm trong tay hắn dường như đã lớn hơn một chút so với trước đó, trước đó chỉ dài bằng chiếc đũa, nói là kiếm, kỳ thật chính là chủy thủ, mà giờ đây, ngược lai, đã dài bằng cánh tay, cũng có thể coi như là kiếm, mặc dù vẫn chưa dài bằng các loại trường kiếm.
Hai thế dung hợp, cũng chỉ có thể miễn cưỡng địch nổi Tam Dương đỉnh phong thôi, chứ không thể giết chết được…”
Lý Hạo thầm nghĩ.
Trước đó, hắn đối phó với Hoàng Kiệt đã không có khả năng giết chết, mãi đến khi hắn vận dụng Huyết Đao Quyết, cộng thêm Hách Liên Xuyên kiềm chế đối phương một lúc, hắn mới giết được Hoàng Kiệt.
Cho nên hai thế dung hợp, cũng chỉ cỡ bằng thực lực của Tam Dương hậu kỳ.
Muốn giết được Tam Dương đỉnh phong một là dung hợp ba thế, nếu không thì nhất định phải vận dụng Huyết Đao Quyết.
Đương nhiên, Lý Hạo bây giờ, so với trước đó, nhục thân, khí huyết đều mạnh hơn, thần khí cũng càng cường đại, giờ phút này nếu vận dụng Huyết Đao Quyết, mặc dù không thể giết chết vị Tam Dương đỉnh phong kia một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng có thể đánh một trận ra trò, tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong.
“Muốn chắc thắng … nhất định hắn phải dung ba thế”
Lý Hạo ánh mắt lấp lóe, tiếp tục tiến lên…”
Lần này, hắn muốn dung thế thứ ba cũng không phải là kim hệ nguyên điểm, kim hệ nguyên điểm quá mức sắc bén, cái Lý Hạo muốn dung hợp thật ra là Thủy Thế phía sau Cửu Đoán Kình!
Nhưng hắn vẫn chưa thể luyện được tầng thứ chín, tầng thứ tám cũng vừa luyện xong không lâu.
Thế nhưng là… cứ liều một phen, sợ cái gì.
Nếu quả thật không được, cứ miễn cưỡng dung hợp thế thứ ba luôn vậy…
Lý Hạo động tác cực nhanh.
Động tĩnh lại rất nhỏ.
Hắn phóng thẳng đến chùm ánh sáng lớn nhất, đến khi chỉ còn cách khoảng hơn ngàn mét, Lý Hạo ngừng lại.
Giờ phút này, hai chùm ánh sáng phía hai bên kia cũng không còn cách hắn quá xa.
Hắn dừng lại tại điểm trung tâm.
Lý Hạo dừng bước bất động.
Yên lặng chờ đợi.
Mãnh hổ trong lòng hắn rung động dữ dội, như muốn giật văng xiềng xích thoát ra ngoài, muốn được nhìn thấy một lần quang cảnh tốt đẹp này.
900 mét… 800 mét…
Chùm ánh sáng lớn nhất kia tốc độ không hề chậm.
Nhưng là, có chút quỷ quyệt, chạy loạn hai phía đông tây, giống như một người đang chơi trò trốn tìm.
Ám hệ!
Lý Hạo không nhúc nhích, trong như hóa đá.
…
Nơi xa.
Nguyệt Bồ của Phi Thiên dường như thoáng thấy dáng người, nhưng trong đêm tối gã như một cái bóng, thâm chí những người khác cũng không thể nhìn thấy.
Giờ phút này, Nguyệt Bồ có chút ngỡ ngàng.
Phía trước… có người?
Ai sẽ tới rừng núi hoang vắng trong đêm hôm khuya khoắt như vậy chứ?
Không phải siêu năng, gã ta không cảm nhận được dao động của siêu năng.
Võ sư?
Đám người Lý Hạo sao?
Trong lòng gã khẽ động, là đám người Lý Hạo thật sao?
Lại định giăng bẫy?
Gã cười, dưới lớp áo choàng một nụ cười rạng rỡ, bọn gia hỏa này nghiện giăng bẫy rồi sao?
Mấy ngày trước, đám người Lý Hạo thường xuyên gài bẫy, giờ đây tam đại tổ chức cũng đã nắm rõ chiêu trò này của bọn họ, cứ sử dụng mãi chẳng có gì mới. Hắn nghĩ Tam Đại tổ chức đều là bọn ngốc cả sao?
Gã ta nhanh chóng tiến đến gần, những càng đến gần càng cảm thấy nghi hoặc.
Người đó không hề mặc giáp đen, dường như người này quả thật là đang câu cá.
Nhưng thị lực của gã trong bóng tối vốn dĩ không tệ, gã vẫn cảm thấy người này trông rất quen thuộc.
Lại nhìn kỹ hơn nữa, người này chẳng phải Lý Hạo sao?
Hình dạng Lý Hạo, tam đại tổ chức đều có.
Lý Hạo?
Trong lòng Nguyệt Bồ khẽ động, Lý Hạo… Tại đây sao?
Một mình hắn tại nơi này?
Kỳ quái thật!
Gia hỏa này, là không biết tam đại tổ chức muốn giết mình, hay hắn nghĩ bọn họ không dễ gì tìm thấy mình, nên vẫn cứ ở đây tu luyện?
…