“Phi Điểu Thuật...”
Trong lòng Lý Hạo hiện lên một ý niệm, bỗng nhiên, móng vuốt hiện ra hình mỏ chim, đồng thời trong nháy mắt mổ về phía mỏ chim của Hỏa Phượng!
Keng!
Hỏa quang bắn ra bốn phía, lòng bàn tay Lý Hạo đau đớn, tập trung nhìn lại, bàn tay của hắn đã bị đâm thủng, một cái lỗ máu lập tức hiện lên.
Lý Hạo thầm mắng một tiếng, quá sắc bén!
Đây không phải là thế của Hầu Tiêu Trần, đây là bản lĩnh của đầu Hỏa Phượng này!
Mà hắn, lại dùng ngón tay chọc trúng Hỏa Phượng Thương, nhưng không thể chọc ra được cái gì...
Lý Hạo cảm thấy, chính mình choáng váng.
Bàn tay của mình dù mạnh, nhưng dù sao cũng thể xác phàm tục. Hắn nghĩ rằng Hỏa Phượng cũng không phải sống, đây là thương, một cây thương vô cùng mạnh mẽ, dùng tay đánh đầu thương, không bị thương mới là lạ.
Không trách hắn lựa chọn như vậy, chỉ vì đầu Hỏa Phượng này quá chân thật!
Ngay sau đó, Lý Hạo hoàn hồn, không nghĩ đến những thứ lộn xộn kia nữa, lúc này hắn đã hiểu, đừng coi thứ này là binh khí, cũng đừng coi là Hỏa Phượng Hoàng,... Mà là một Viên Thạc biết Phi Điểu Thuật!
Đúng vậy, giờ khắc này, Lý Hạo hiểu rồi!
Đây là một vị cường giả biết Phi Điểu Thuật, nếu ngay cả Hỏa Phượng Thương cũng không đối phó được, thì nó cũng đại biểu, hắn cũng không đối phó được lão sư biết Phi Điểu Thuật.
“Phi Điểu Thuật... Thật thú vị!”
Trong đầu Lý Hạo hiện lên cảnh tượng này, hiện tại mặc kệ thế của Hầu Tiêu Trần là cái gì, thoáng cái giống như mãnh hổ đánh lên, phi hổ vồ chim!
Hổ, cũng có thể bắt chim!
Một hổ một phượng, giờ phút này cứ như hiện ra chân thật trong căn phòng nho nhỏ này, điên cuồng giao thủ, hổ khiếu sơn lâm, phượng gáy cửu thiên!
......
Cùng một lúc.
Mộc Lâm nhanh chóng chạy tới, sắc mặt khó coi, nhìn về phía tiểu viện xa xa, hơi nhíu mày, quỷ gì?
Có cường giả xông vào nơi này ám sát Lý Hạo?
Y muốn tới gần, bởi vì y cảm nhận được hai cỗ thế vô cùng cường đại đang va chạm với nhau. Là một võ sư, y vẫn rất mẫn cảm đối với thế, một luồng chính là hổ thế của Lý Hạo, một luồng khác có chút giống như hỏa thế, cũng có chút giống như điểu thế...
Nó làm cho y có cảm giác, y còn tưởng rằng Viên Thạc tới rồi, Ngũ Cầm môn nhân nội chiến?
Phi Điểu Thuật, đối chiến với Hổ Đấu Thuật?
Cũng chính vì vậy cho nên y mới có chút chần chờ, không phải là Viên Thạc chạy về rồi, và đang dạy đệ tử chứ?
Mộc Lâm rất đau đầu, chần chờ trong nháy mắt, sau đó vẫn quyết định xông vào!
Cho dù Viên Thạc đã trở lại, cứ vậy mà không chào hỏi liền động thủ ngay tại đây, như vậy càng không được.
Một khi phán đoán sai lầm, Lý Hạo thật sự bị giết ở đây rồi, thể diện của Vũ Vệ quân còn có nữa hay không?
Ngay khi y vừa muốn xông vào, thì một bóng người lập tức giáng xuống từ trên trời!
Giờ phút này, một người đàn ông cao lớn rơi xuống trước mặt y, một tay nắm lấy Mộc Lâm, dáng người thẳng tắp giống như trường thương.
Người rơi xuống đất này thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, ánh mắt đặc biệt sắc bén.
Nhìn nó như thể là một cây trường thương, cảm giác rằng nó có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Lão đại!"
Mộc Lâm cả kinh, sao lão đại lại trở về?
Người tới chính là Kim Thương!
Giờ phút này, ánh mắt Kim Thương sáng như đuốc nhìn về phía tiểu lâu cách đó trăm mét, lão như nhìn xuyên thấu qua tiểu lâu, giờ khắc này, trong mắt hiện lên không phải là lâu mà là một hổ một phượng đang dây dưa giao chiến!
Ánh mắt Kim Thương cực kỳ sắc bén, nhìn về phía bên kia, suy tư một lát, trầm giọng nói: “Lý Hạo?”
“Vâng, lão đại, hình như hắn bị tập kích ...”
“Không phải!”
Kim Thương đứng bất động, khí sắc bén trong mắt dần dần tiêu tán: “Là Nguyên Thần Binh!”
“Cái gì?”
“Ngươi không hiểu.”
Lão không nói quá nhiều, Mộc Lâm không phải là không hiểu, mà chỉ là không có kinh nghiệm.
Là binh khí của Hầu bộ!
Hỏa Phượng Thương!
Lý Hạo... Lúc trước lão đã nghe Hầu Tiêu Trần nói qua người này, hắn là đệ tử của Viên Thạc.
Lá gan rất lớn!
Tất nhiên, thực lực cũng rất mạnh.
Hổ Đấu Thuật, cảm giác như đã xuất thần nhập hóa.
Hầu bộ cũng đủ tàn nhẫn, thật sự đưa Hỏa Phượng Thương cho người này mượn, cũng không sợ Hỏa Phượng hồi sinh rồi giết Lý Hạo sao.
Kim Thương yên lặng nhìn, giờ khắc này, lão phảng phất nhìn thấy Viên Thạc của nhiều năm trước, hổ khiếu sơn lâm, quét ngang tứ phương... Đồ đệ của ngươi, liệu có thể áp chế Hỏa Phượng Thương sao?
Một bên, Mộc Lâm khẩn trương nói: “Lão đại, không phải Viên Thạc sao?”
“Nực cười, tất nhiên không rồi!”
Thanh âm của Kim Thương như sắt, lạnh lùng nói: “Là Hỏa Phượng, lá gan của Lý Hạo này rất lớn, dùng Hỏa Phượng Thương để tôi luyện, không biết là vì cảm ngộ Ngũ Cầm Thuật hay là vì do thám ý của Hầu bộ... Xem hắn ứng phó như thế nào, đây chỉ là mới bắt đầu, Hỏa Phượng chi ý chỉ là cửa ải đầu tiên mà thôi!”
Dám dùng binh khí của Hầu bộ làm mài đao thạch. Lý Hạo này, không phải là ngu xuẩn thì cũng là điên cuồng, hoặc là tự tin thái quá rồi.
Khi ngươi đánh tan được Hỏa Phượng, ngươi sẽ phát hiện... Đó mới là thực sự khởi đầu!
Ý của Hầu bộ nằm ở tầng thứ hai, ngươi có thể nhìn thấy nó hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Vũ Vệ quân to lớn như vậy, ngoại trừ lão thì cũng chỉ có Mộc Lâm có chút hy vọng, nhưng mà điều kiện tiên quyết là Mộc Lâm không bị Hỏa Phượng thiêu chết.
......
Trong phòng.
Lý Hạo vẫn chưa nghĩ đến việc giết chết Hỏa Phượng... Lúc này, sau khi hắn lấy hổ thế chiến đấu một thời gian, bỗng nhiên tỉnh ngộ, khẽ cau mày.
Ta không phải là muốn giết Hỏa Phượng!
Mà ta muốn học tập!
Hỏa Phượng... Phi Điểu Thuật!
Hao phí một viên thần năng thạch cũng không phải vì đánh chết Hỏa Phượng Hoàng.
Tâm tính thay đổi, mãnh hổ quy sơn.
Bỗng nhiên, trên người Lý Hạo như hiện ra một bộ sơn phong khải giáp, một giây sau, Lý Hạo bỗng nhiên bắt chước Hỏa Phượng này, theo gió lay động, giương cánh bay lượn. Giữa không trung, một con Hỏa Phượng đang đánh vào một con chim nhỏ như ẩn như hiện.
Mưa gió phiêu diêu!
Chim nhỏ không biết bay, ít nhất cảm giác được là nó không thể bay, không thể bay quá cao ... Có chút... Có chút tương tự như đại bàng bắt gà con!
Đúng vậy, đó là cảm giác này.
Cảm thụ của Lý Hạo chính là như thế, hắn chính là một con gà trên bãi cỏ, mà Hỏa Phượng này chính là đại bàng trên không trung.
Hắn không còn cưỡng ép va chạm nữa, mà là chạy trốn!
Lấy Phi Điểu Thuật chạy trốn, Lý Hạo phát hiện, bắt chước như vậy có lẽ cũng có thể giúp hắn tăng lên Phi Điểu Thuật. Phi Điểu Thuật cần phải kiến thức được một con chim chân chính bay lượn trên bầu trời, săn bắn trong nháy mắt... Có loài chim nào còn mạnh hơn Hỏa Phượng Hoàng?
Đây là tồn tại còn cường hãn hơn cả đại bàng!
Lý Hạo vặn vẹo thân thể, hai tay duỗi thẳng, không ngừng tránh móng vuốt sắc bén của Hỏa Phượng, tránh né mỏ chim bén nhọn.
Trông hành động này rất xấu xí.
Phanh một tiếng, mỏ chim mổ tới, trực tiếp gõ nứt sơn phong khải giáp bên ngoài cơ thể Lý Hạo, nhưng trong nháy mắt, áo giáp lại khôi phục, là đại địa khải giáp!
Hắn cũng không dám để thật sự bị đánh trúng, đó tương đương với bị Hỏa Phượng Thương xuyên thấu, không chết cũng phải trọng thương.
Trong phòng nho nhỏ, Hỏa Phượng không ngừng truy kích, Lý Hạo lại không ngừng né tránh...
Một lát sau, Lý Hạo cắn răng một cái, đột nhiên lao ra khỏi phòng, nơi quá nhỏ, không có lợi cho hắn tránh né.