Vừa lao ra khỏi phòng, Lý Hạo như hóa thành một con chim bay lượn trên bầu trời.
Đằng sau là một con Phượng Hoàng đuổi theo đến.
Rất nhanh, Mộc Lâm cũng nhìn thấy cảnh này, miệng của y hơi há ra, giờ phút này, trong mắt y là cảnh tượng một con Phượng Hoàng đang đuổi theo một con chim ... Một con chim nhỏ.
Kim Thương dĩ nhiên cũng thấy.
Nhưng gần đó còn có một vài người bình thường, cái mà những người bình thường này nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt.
Những gì họ thấy là một người đàn ông đang đạp lên không khí, xiêu xiêu vẹo vẹo, phía sau hắn là một cây trường thương dài đỏ rực đang truy kích.
Giờ khắc này, ở phía xa xa cũng có vài người nhìn thấy.
Phàm là có cảm ngộ sâu sắc đối với thế thì đều nhìn thấy thế, không có lĩnh ngộ thế thì chỉ nhìn thấy một cây trường thương đang truy kích. Chỉ riêng sự vật nhìn thấy khác nhau đã có thể chiaa toàn bộ Vũ Vệ quân làm hai tầng lớp.
......
Giữa không trung.
Lý Hạo lượn vòng, Hỏa Phượng tiếp tục truy kích, Lý Hạo bỗng nhiên học Hỏa Phượng, hai tay duỗi thẳng và dang rộng về phía trước, giống như mũi tên bay lên trời.
Hóa thành mũi tên!
Dưới đất, Kim Thương ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hơi khẽ động.
Khả năng học tập của thằng nhóc này rất mạnh.
Hắn đang bắt chước!
Hắn không còn liều mạng với Hỏa Phượng nữa, mà là muốn học Hỏa Phượng, để đi cảm ngộ Phi Điểu Thuật của mình.
Ngũ Cầm môn nhân, quả nhiên ngoài dự liệu.
Nhưng mà... Bắt chước, sao ngươi có thể đi theo con đường riêng của mình?
Năm đó, Viên Thạc cũng bắt chước... Bắt chước Ngũ Cầm, nhưng cuối cùng vẫn cảm ngộ được con đường của mình, ngươi bắt chước mãi thì chưa chắc có thể lĩnh ngộ Phi Điểu thế.
Cốt lõi của Phi Điểu thế là gì?
Kỳ thật Kim Thương cũng có chút hiểu biết, không phải nhanh, không phải bay lên trời, mà là tự do!
Ít nhất thì Phi Điểu thế của Viên Thạc cho lão cảm giác này.
Không phải công, không phải thủ, mà là tự do giống như một con chim nhỏ, muốn bay đến đâu thì bay, muốn đi đâu thì đi, không bị ràng buộc.
Hình như hiện tại Lý Hạo chỉ theo đuổi nhanh chóng.
Lão lặng lẽ nhìn, đôi mắt liên tục thay đổi.
Mà Lý Hạo trên không trung lại không nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa!
Nhanh hơn con Hỏa Phượng này!
Nếu xuất kiếm nhanh, nhanh đến cực hạn, đó cũng là một loại thế.
Hắn giống như mũi tên cắt qua hư không, bay lên trời.
Đằng sau là trường thương đang truy đuổi.
Một người một thương, giờ phút này lập tức biến mất trong công viên, Kim Thương thấy thế liền đạp chân bay lên, giống như đạn pháo, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đuổi theo phía xa.
Còn Mộc Lâm cũng vậy, ánh mắt nhấp nháy một chút, tiếp theo, mạnh mẽ lao tới, tốc độ cực nhanh, nhanh như sấm sét, cũng đuổi theo phía bên kia!
Y muốn xem kết quả cuối cùng là như thế nào.
Xa xa, một vài bách phu trưởng cũng nhanh chóng phá vỡ không khí tiến đến, tất cả mọi người đầy nghi ngờ và mong đợi, mong muốn xem kết quả là gì.
Đó là thứ gì?
Lý Hạo lại bị một cây thương đuổi theo chạy khắp nơi, mà hình như là... Hỏa Phượng Thương!
......
Phía trên rừng rậm.
Lý Hạo rẽ, trường thương rẽ.
Lý Hạo bay thẳng, trường thương bay thẳng, thỉnh thoảng còn có một luồng sóng lửa ập tới.
Mỏ chim mổ tới!
Gót chân của Lý Hạo đau đớn, đó là vì trường thương truy kích tới và đã làm hắn bị thương.
Giờ khắc này, ánh mắt Lý Hạo khẽ động, hắn như hóa thành một con khỉ lập tức chui vào rừng rậm, từ cây này đu qua một cây khác.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một cây đại thụ trực tiếp bị trường thương xuyên thấu, Lý Hạo vẫn luôn suy nghĩ, Phi Điểu Thuật... Trọng tâm của nó là gì?
Theo đuổi cái gì?
Nhanh sao?
Cực hạn nhanh hử?
Hắn quay đầu nhìn về phía Hỏa Phượng, Hỏa Phượng rất nhanh, nhưng Hỏa Phượng nhanh đồng thời cũng có lực công kích cường hãn.
Vừa nhanh vừa có lực sát thương cường hãn.
Đây là Phi Điểu Thuật?
Điểu thế chính là như vậy sao?
“Không, không... Chưa chắc đã như thế... Huống chi thế của mỗi người đều không giống nhau...”
“Nhanh cũng tốt, lực sát thương cường đại cũng tốt... Nhanh đến cực hạn, chính là lợi!”
Giờ khắc này, Lý Hạo nghĩ đến nước, khi một giọt nước sắp đến cực hạn, thì nó cũng sắc bén vô biên. Mỏ chim của Phượng Hoàng này cường hãn như vậy, trong nháy mắt đâm thủng thân thể và phòng ngự của mình chính là bởi vì quá nhanh!
Và móng vuốt của con chim đó cũng vậy.
Tại sao đại bàng phải lao xuống từ không trung để tấn công con mồi, là bởi vì nhanh, hạ cánh nhanh, đồng nghĩa sẽ làm cho nó có lực sát thương mạnh mẽ hơn ...
Ngũ Cầm Thuật cũng là bí thuật chú trọng sát thương, Phi Điểu Thuật tất nhiên cũng không ngoại lệ!
“Vì vậy, cốt lõi của Phi Điểu Thuật không phải chạy trốn, không phải là nhanh ... Mà là trong nháy mắt bộc phát đến cực hạn!!”
Một giọt nước, khi nhanh đến cùng cực thì cũng có thể phá vỡ sắt thép.
Phi Điểu Thuật nhanh đến cực hạn thì nó cũng đại biểu cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể đều là vũ khí sát thương?
Lý Hạo quay đầu lại lần nữa, bỗng nhiên tốc độ chậm lại một chút, hình như Hỏa Phượng phía sau nắm lấy được cơ hội trong nháy mắt này, mỏ chim lập tức gõ đến, động tác của Lý Hạo không nhanh... Phốc xuy một tiếng, lúc này đây cánh tay của hắn lại trực tiếp bị mổ thủng!
Máu tươi còn chưa kịp chảy xuống, quá nhanh!
Trực tiếp xuyên thấu thân thể!
Đằng sau, Kim Thương thay đổi sắc mặt.
Chuyện gì xảy ra?
Động tác của Lý Hạo bỗng nhiên chậm lại, mà Hỏa Phượng Thương trong nháy mắt liền đả thương hắn, thậm chí coi như là thương thế không nhẹ, cánh tay đều đã bị trực tiếp mổ xuyên qua, thật ra là trường thương xuyên qua cánh tay!
Phía dưới, sắc mặt của Mộc Lâm cũng biến đổi, sao Lý Hạo lại đột nhiên chậm lại, nội kình không đủ hùng hậu sao?
......
Còn Lý Hạo, giờ phút này lại cảm nhận được đau nhức!
Đau nhức đồng thời cũng vươn tay trái không bị thương ra, hướng Hỏa Phượng Thương bắt tới!
Dưới một nắm này, Hỏa Phượng lại tiếp tục mổ!
Phốc!
Lại đánh tan phòng ngự, mỏ chim lập tức mổ vào cánh tay trái của Lý Hạo, nhưng lần này, nó không xuyên thấu!
Lý Hạo cảm thụ được hai loại thống khổ, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười.
Đúng!
Cảm giác khác nhau, cánh tay phải bị xuyên thấu thì đau đớn vô cùng, cánh tay trái lại không bị xuyên thấu, đại biểu cho lực sát thương của Hỏa Phượng Thương yếu đi một chút!
“Thì ra là như thế... Phi Điểu Thuật vẫn theo đuổi nhanh, nhưng hạch tâm lại trong nháy mắt nhanh đến cực hạn thì đột nhiên bộc phát...”
Cảm ngộ của hắn hoàn toàn bất đồng với Viên Thạc!
Tuy nhiên, con đường của võ sư vốn đã khác, Lý Hạo không cảm thấy có gì không ổn.
Khoảnh khắc này, hắn nghĩ về điều gì đó, đột nhiên bay lên với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn nhiều so với trước đây.
Hỏa Phượng Thương lại truy kích tới!
Lý Hạo không ngừng gia tốc, vẫn còn tiếp tục gia tốc...
Tăng tốc thẳng đến khi hắn không thể tăng tốc thêm được nữa, Lý Hạo đột nhiên quay đầu lại, lập tức đánh ra một quyền, cực kỳ nhanh, vào giờ khắc này tất cả mọi thứ đều hóa thành bộc phát, hóa thành sắc bén trong nháy mắt!
Bùng nổ, thu liễm, bạo phát là cả một quá trình!
Oanh!
Một tiếng nổ lớn truyền ra, Hỏa Phượng Thương trực tiếp bị một quyền này đánh lùi lại, mà trên tay của Lý Hạo đều là máu tươi.
Hắn không quan tâm!
Hắn lộ ra nụ cười, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Hỏa Phượng Thương, nghiến răng cười nói: “Ngươi chạy, chạy càng nhanh càng tốt, không nhanh, ta liền chặt đứt ngươi!”
Hỏa Phượng Thương bộc phát, lập tức chạy trốn!
Còn Lý Hạo thì dùng hết lực lượng, nhanh chóng truy kích!
Tăng tốc!
Hắn hồi tưởng lại quá trình tăng tốc vừa rồi, sau đó bộc phát toàn bộ lực lượng, không ngừng truy kích, tiếp tục truy kích, tốc độ càng ngày càng nhanh, trong nháy mắt này Lý Hạo hóa thân thành chim bay, mỏ chim không ngừng đâm thủng hư không!
Oanh!
Một tiếng nổ vang truyền đến, tay phải Lý Hạo hiện lên móng vuốt, một trảo cào phá hư không, trong nháy mắt bắt được đuôi Hỏa Phượng Thương lập tức dùng sức cào xuống!
Ầm ầm ~ một tiếng nổ lớn, hình như ngón tay của Lý Hạo bị gãy, nhưng giờ khắc này, trên Hỏa Phượng Thương kiên cố cũng đã bị hắn đâm vào mấy móng vuốt, chỉ là trong nháy mắt đã tiêu tán.
Thân thương còn nguyên vẹn, tuy nhiên, ngay lúc Hỏa Phượng hiện ra thì đã bị Lý Hạo đâm thủng một lỗ!
Sự vui mừng trong ánh mắt của Lý Hạo càng ngày càng nồng đậm... Hỏa Phượng lập tức biến mất, trường thương rơi xuống.