Không biết thế nào rồi?
Lý Hạo ho ra chút máu, Trương Đình thấy thế nói: "Lý Hạo, ngươi không sao chứ, nếu không ta giúp ngươi..."
"Không cần!"
Lý Hạo lắc đầu, cười nói: "Chị Trương, thân thể của võ sư... không thể tùy tiện để cho người ta nhìn, lão sư từng nói, dễ dàng tiết lộ một ít bí thuật... thật ngại quá!"
"Không sao cả, ta chỉ lo lắng ngươi bị thương quá nặng..."
"Không sao!"
Lý Hạo lấy ra viên Huyết Thần Tử cuối cùng, cười nói: "Đây là chí bảo chữa thương, nuốt viên Huyết Thần Tử này, ta sẽ khoẻ thôi."
Nói xong, nuốt vào viên Huyết Thần Tử cấp độ Nhật Diệu cuối cùng.
Lực lượng Hồng Ảnh toán loạn trong cơ thể.
Ngũ tạng cùng thân thể đều đang nhanh chóng hấp thu cỗ năng lượng này.
Hôm nay, Lý Hạo liên tiếp phục dụng 3 viên Huyết Thần Tử cấp độ Nhật Diệu, vừa bước vào Đấu Thiên, nội kình vẫn chưa ổn định, lúc này đã hoàn toàn tràn đầy.
Trương Đình thấy sắc mặt của hắn hồng hào, chờ đợi một hồi, gặp Lý Hạo mở mắt, không khỏi nói: "Huyết Thần Tử có hiệu quả tốt vậy sao?"
Lý Hạo gật đầu: "Đặc biệt tốt! Phối hợp Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, đơn giản chính là chí bảo... Đáng tiếc, ta không thể truyền Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật ra bên ngoài, bằng không ai muốn học, ta đều sẽ dạy... Đáng tiếc, lão sư ta không cho phép!"
Hắn thở dài, lắc đầu: "Đây là điểm không tốt của võ lâm, chỉ biết giữ cho riêng mình, khiến rất nhiều bí pháp quý báu thất truyền!"
Trương Đình nghe vậy có chút khao khát.
Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật!
Đáng tiếc, chỉ có hai người biết môn này, Lý Hạo cùng Viên Thạc.
Về phần Trần Ngọc Hoa... quan môn đệ tử năm đó, người bình thường sẽ không đi cân nhắc, vị kia biến mất rất nhiều năm, hơn nữa sớm đã bị trục xuất sư môn, thật ra Trương Đình biết một chút, đối phương tiến vào Hổ Phách quân, là người khó động vào trong quân đội.
Bây giờ, Viên Thạc mạnh mẽ... muốn đạt được Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, thật ra Lý Hạo mới là điểm đột phá tốt nhất.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì có một âm thanh ở đằng xa.
Chỉ chốc lát, đám người trở về.
Lý Hạo khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy được Hồ Định Phương, không phải tình cảm quá tốt, mà là nếu vị này xảy ra chuyện, thì lưu lại sẽ rất nguy hiểm, y còn sống, Tuần Dạ Nhân vẫn có ít lực lượng.
Hồ Định Phương tỉnh bơ, không nhìn ra gì khác thường.
Nhưng Lý Hạo lại thấy... chùm sáng của Hồ Định Phương nhỏ yếu đi không ít, Luân Chuyển Vương cũng vậy, chẳng những vậy, Nguyên Thần Binh trong cơ thể y hình như cũng chịu thương tích.
Về phần Định Trần, vị tồn tại Tam Dương trung kỳ này không bị thương quá nặng, cũng giống như Hồng Nhất Đường, thương thế không nặng, mà trong cơ thể của Định Trần... cũng có Nguyên Thần Binh!
Nhưng để so sánh, đại khái giống với Trương Đình, không mạnh, còn kém xa Hỏa Phượng Thương.
Xem ra, Phi Thiên lần này cũng mang theo Nguyên Thần Binh.
Không ai nhìn rõ hơn Lý Hạo, người ở chỗ này, gần như không ai có thể giấu diếm được hắn.
Ai bị thương, ai bị hao tổn thực lực, hắn đều có thể thấy rõ.
Đi vào 3 vị Tam Dương, đều còn sống đi ra.
Về phần Nhật Diệu, hình như chỉ có mình Chu bộ trưởng tiến vào, vị này... hình như không sao cả.
Nhật Diệu đỉnh phong, nói mạnh không tính quá mạnh, nói yếu không yếu, lại dừng ở cảnh giới này nhiều năm, khống chế siêu năng khá tốt, người như vậy ngược lại an toàn nhất, trước đó đi ra từ thông đạo thứ hai, không hề bị thương, phần lớn đều là siêu năng kẹt tại cảnh giới đỉnh phong.
Vị Thổ hệ trung kỳ Triệu Hoan không bước vào thông đạo thứ hai.
...
Đám người lại tập hợp.
30 người, không thiếu người nào.
Nhưng những người này cũng không vội vào thành, mà là bắt đầu chờ đợi.
Chờ đợi cái gì?
Chờ đợi cửa di tích mở ra, để nhóm người trước đó ra ngoài.
Sở dĩ phải chờ... còn có một ý nghĩa khác, chờ cửa di tích mở ra, lần mở tiếp theo chính là đêm mai, trọn vẹn thời gian một ngày, lời như vậy, dù ai đó vô tình cướp lấy bảo vật... cũng có thời gian để người khác vây giết cướp đoạt!
Nếu không, thời gian cửa di tích mở ra chỉ trong nháy mắt, rất dễ có người đào tẩu.
Những Tam Dương này đều đã tính toán rõ ràng.
Lúc này, vẫn còn một thời gian trước khi cửa di tích mở ra.
Lúc này, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Hách Liên Xuyên chủ động mở miệng nói: "Chư vị, đối với Đế Tôn, Nhân Vương mà Chiến Thiên quân từng nói, các vị có ý nghĩ gì hoặc manh mối gì không?"
Không ai trả lời y.
Hách Liên Xuyên cũng không tức giận, cười nói: "3 tổ chức lớn có tình báo khác biệt, Tuần Dạ Nhân cũng có chút tình báo, nếu đã gặp nhau, không bằng bổ sung cho nhau, đều là chuyện ở thời kỳ cổ văn minh, hiểu nhiều thêm, không phải càng tốt sao?"
Y chủ động nói: "Thật ra Tuần Dạ Nhân có chút hiểu biết, dựa theo cổ tịch ghi chép mà chúng ta lấy được, hình như vào thời kỳ cổ văn minh, quả thật tồn tại cấp độ... Nhân Vương, không biết Nhân Vương này là xưng hô hay là chức vị, tên như ý nghĩa, Vương giả của Nhân tộc! Nhân Vương chưa hẳn chỉ là một người, có thể là nhiều đời truyền thừa, giống như Thiên Tinh Vương của vương triều hiện giờ... thật ra cũng có thể gọi là Nhân Vương..."
Lời này vừa nói ra, Luân Chuyển Vương cười lạnh nói: "Thiên Tinh Vương? Nhân Vương?"
Y có chút trào phúng: “Hoàng thất của một vương triều mất đi quyền lực, cũng có thể gọi là Nhân Vương? Ngươi biết cái gì là Nhân Vương không? Cổ tịch ghi chép, nơi của Nhân Vương đều là vương thổ! Dù là tinh không, hải dương thậm chí là vũ trụ, cổ tịch có lẽ có chút phóng đại, nhưng dựa theo các ghi chép vụn vặt vào năm đó, Nhân Vương nhìn thấy cương vực, dù có phải là hắn hay không, sẽ sớm là của hắn! Điểm này Thiên Tinh Vương hiện giờ có thể sánh bằng sao?"
Y khinh thường!
Một bên khác, Tử Nguyệt cũng thản nhiên nói: "Thiên Tinh Vương thì thôi đi, huống chi vào thế hệ này, vị thành lập Thiên Tinh vương triều vào mấy trăm năm trước... thật muốn nói, miễn cưỡng cũng có thể gọi là Nhân Vương!"
Vị khai sáng vương triều kia mới có tư cách.
Về phần Thiên Tinh Vương thế hệ này, chỉ là danh nghĩa thôi, quyền lợi đều nằm trong tay cửu ti, ai coi hoàng thất ra gì?
Hồ Định Phương khẽ lườm bọn hắn, không nói chuyện.
Theo lý thuyết, y nên nổi giận.
Dù sao y là tướng lĩnh của quân đội Thiên Tinh vương triều.
Nhưng... không có ý nghĩa gì.
Ngân Nguyệt hành tỉnh, biên cương hành tỉnh, nói thật, đối với hoàng thất cũng tốt, cửu ti cũng tốt, đều không có quá nhiều kính sợ, Ngân Nguyệt tự cấp tự túc, vương triều trợ giúp rất ít.
Thời khắc mấu chốt, sẽ còn điều một chút vật tư và quân lực trợ giúp Trung Bộ, dù quân nhân như Hồ Định Phương, cũng không quá ưa thích mấy tên Trung Bộ kia.
Đề cập đến Nhân Vương... nhanh chóng chuyển đến Thiên Tinh vương triều, những người này càng thêm hứng thú với những thứ này.
Về phần thời kỳ cổ văn minh, vô số năm tháng, ai còn quan tâm quá nhiều?
Huống chi, hiện tại nắm giữ tình báo quá ít, bọn hắn cũng không muốn công khai chia sẻ thứ gì đó.
Mọi người nhanh chóng nắm được tình huống của Thiên Tinh vương triều, bắt đầu tranh luận.