TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 462: Tấn cấp Đấu Thiên (11)

Lúc này, địa Thế của hắn bỗng nhiên biến hình, phía trên đại địa hình như dài ra một thanh kiếm, vốn là Lý Hạo phòng thủ, trong nháy mắt lại xuất kiếm!

Thổi phù một tiếng, lần nữa ở trên người đối phương để lại một đạo vết máu!

Cái tên cường giả hệ ám kia, càng thêm kinh hãi, lúc này, thậm chí có chút ít muốn chạy trốn.

Tên này. . . Không lẽ sẽ tấn cấp Đấu Thiên đó chứ?

Y muốn chạy trốn rồi!

Thân thể khẽ động, muốn thoát đi.

Thế nhưng mà, lúc này, một cỗ địa Thế hùng hồn hiển hiện, bốn phía bỗng nhiên nhiều hơn một bức tường vô hình.

Ngay sau đó, Lý Hạo trước một bước, một kiếm chém ra.

Cùng lúc đó, trên bốn phía của vách tường vô hình, hình như cũng nhiều hơn mấy đường chém sắt nhọn.

Nhao nhao hướng tới cường giả hệ ám mà đánh!

Ánh mắt đối phương thấy không cách nào trốn được, phẫn nộ quát một tiếng, một kiếm đâm tới hướng của Lý Hạo, một kiếm này cũng vừa hay, chém vào khoảng không.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, trên thân kiếm của Lý Hạo, hình như hiện ra một cái vách tường.

Một kiếm đâm ra. . . Kiếm này hình như bị mắt kẹt vào đầm lầy, không cách nào xâm nhập xuống dưới.

Lý Hạo vãn kiếm như hoa, một kiếm vờn quanh, thổi phù một tiếng, trực tiếp chặt đứt cánh tay đối phương!

"Aa. . ."

Âm thanh thống khổ truyền đến, có chút không tin được, Ám Ảnh nhìn về phía Lý Hạo, mang theo một ít khiếp sợ, trong kiếm Thế toát ra địa Thế, cái này được gọi là cái gì?

Lý Hạo lúc này lại đặc biệt mừng rỡ, đâu thèm để ý y nghĩ như thế nào.

Hắn lần nữa huy kiếm, một kiếm liên tiếp một kiếm, thời điểm lúc này, kiếm Thế của hắn giống như Đại Địa Chi Lực, kéo dài không ngừng, theo bốn phương tám hướng chém giết ra.

Phốc!

Trong nháy mắt, đã để lại trên người đối phương một vết máu.

Mắt thấy đối phương vạn lần thống khổ, như một tiếng rống giận dữ, ánh mắt Lý Hạo khẽ động, ngay sau đó, trường kiếm biến thành khí Thế.

Hình như cực kỳ hùng hồn.

Giống như Thái Sơn Áp Đỉnh, nhưng trường kiếm bốn phương, mạnh mẽ hùng hồn, nhưng lại là một cỗ đặc thù sắc bén, tiêu diệt hết tất cả lực lượng.

Kiếm Thế và địa Thế.

Địa Thế, giá tăng lực lượng, ai nói đại địa chỉ có thể phòng thủ?

Đại địa, cũng có thể công kích được.

Kiếm này, và cùng loại với hệ Thổ, lại bao hàm lực tiêu diệt chưa từng có!

Rầm!

Kiếm chém ra, có âm thành truyền đến, kiếm quang ngay tức khắc bao lấy toàn bộ Ám Ảnh.

Trong kiếm quang, hình như là một ngọn núi đề xuống, mà ngọn núi này, còn là ngọn núi lửa.

Địa Thế trức tiếp đè đối phương quỳ trên mặt đất, vô cùng thống khổ, ngay sau đó, kiếm quang loé ra, thổi phù một tiếng, làm đối phương bị chẻ ra làm hai.

Lý Hạo chém chết đối thủ, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay.

Mà lần nữa huy kiếm ra, Thái sơn chi kiếm lần nữa xuất hiện.

Một kiếm chém ra!

Ầm một tiếng nổ truyền đến, lòng đất cát ra một dấu vết rất sâu, nhưng ngay sau đó, những dấu vết này lập tức được hồi phục.

Lý Hạo tiến lên một bước, kiếm Thế và địa Thế bùng nổ, trực tiếp bay về hướng của Lưu Long.

Lưu Long khẽ nhíu mày, ngay sau đó, một cỗ sóng biển càng quét ra.

Ngay tức khắc, sóng biển và Thái sơn chi kiếm va chạm vào nhau.

Một tiếng nổ âm vang lên, sóng biển bị dập tắc, thái sơn cũng bị nứt ra.

Lưu Long hừ một tiếng thống khổ, Lý Hạo cũng kêu lên một tiếng đau đớn.

Ngay sau đó, Lý Hạo lại huy kiếm chém ra, Lưu Long cũng một quyền đánh ra, y biết rõ, đây là Lý Hạo cảm giác còn chưa đủ. . . . . . lúc trước chính lúc y thăng cấp, cũng cần Viên Thạc trợ giúp.

Giờ phút này, y cũng không hề để ý mà thúc đẩy giùm Lý Hạo một phen.

Nhưng mà. . . . . . Qủa thật y có chút gian nan.

Viên Thạc đánh y, vậy thì thoải mái vô cùng, y đánh lí hạo. . . . . . Mẹ kiếp nó, quá khó chịu rồi.

Ầm to một tiếng, ba cổ Thế lại va chạm vào nhau.

Lưu long chân đạp đại địa, không ngừng rút lui, có chút tức giận, ngay sau đó, một cỗ cửu điệp sóng truyền đến, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp thổi quét thái sơn chi kiếm, làm cho ngọn núi phá vỡ ra, diệt luôn cả kiếm khí!

Nhưng ngay sau đó, Lý Hạo lại một kiếm chém ra, liên tục không ngừng!

Sóng biển, làm sao có thể phá vỡ đại địa?

Ầm!

Ầm Ầm Ầm, tiếng vang không ngừng, tiếng vang liên tiếp nhau, cửu điệp sóng biển, y như trước không thể phá hủy thái sơn chi kiếm của Lý Hạo, ngược lại càng ngày càng yếu, trong chớp mắt, Lý Hạo liên tiếp bổ ra hơn mười kiếm!

Một tiếng nổ ầm vang lên, ầm vang, chân của Lưu Long trên đại địa, lúc này đây, trực tiếp lùi về hơn mười bước, thậm chí đụng vào những nới khác, thiếu chút nữa là đụng vào cổ phòng.

Rầm!

Một ngụm máu tươi phun ra, mặt Lưu Long đầy khiếp sợ, sau khi khiếp sợ. . . . . . Sụp đổ không thể nào chấp nhận được.

Sao có thể được chứ?

Lý Hạo. . . . . . Cho dù có tấn cấp Đấu Thiên, cũng chỉ là mới vào, ta tốt xấu gì cũng tấn cấp nhiều này rồi, ta còn là truyền nhân võ sư lâu đời, Lý Hạo thì sao?

Đối diện, Lý Hạo đã thanh tỉnh.

Nhìn thấy lưu long hộc máu. . . . . . Sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó, hắn cắn đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun ra, thở dốc nói: "Lão Đại. . . . . . Lợi hại. . . . . . Nội phủ. . . . . . Bị thương rồi!"

Hắn thở dốc kịch liệt, một ngụm máu tươi lại phun ra, "Nếu không phải ngũ tạng cường hóa rồi. . . . . . Cửu Đoán Kình này. . . . . . Liền làm vỡ nát của ta nội phủ. . . . . . Lão Đại. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi xuống tay quá độc ác!"

Lưu long nghi ngoặc mà nhìn hắn, sự thật?

Lí hạo thở dốc, nhanh chóng nói: "Lão Đại. . . . . . Mau cõng ta. . . . . . Đi mau, động tĩnh quá. . . . . . Sẽ bị người khác cảm ứng được. . . . . ."

"Được!"

Lưu long trong lòng hồ nghi, nhanh chóng cõng hắn trên lưng, nhỏ giọng nói: "Ngươi bị thương rồi?"

"Ân!"

"Tấn cấp rồi sao không?"

"Cũng cỡ đó!"

Tấn cấp Đấu ngàn, vốn là động tĩnh không quá lớn, võ sư đều là như thế, lực lượng từ trong hướng ra phía ngoài, biến hóa cũng chỉ là ở trong cơ thể, siêu năng tấn cấp, nhưng thật ra động tĩnh không nhỏ, khóa siêu năng gảy, từng tiếng vang rầm rầm không để yên.

Tỷ như vương minh, tấn cấp Nhật Diệu, động tĩnh rất lớn.

Mà Lý Hạo, Viên Thạc, Lưu Long, kỳ thật động tĩnh cũng không lớn lắm, thường thường đều là nháy mắt liền bước vào Đấu Thiên, thần ý khí thế hội tụ.

Lúc này, Liễu Diễm cũng nhanh chóng chạy tới, thấp giọng nói: "Lý Hạo, sao ngươi lại đánh lão đại?"

"Không phải là ta đánh lão đại. . . . . . Là áp lực tấn cấp không đủ. . . . . . Cần cường đại của lão đại, đến kích thích khí thế của ta lột xác! Lão đại quá mạnh mẽ, bị thương tới nội phủ của ta. . . . . . Mau rút lui!"

Bị hắn nói như vậy, Lưu Long lại có chút ngượng ngùng .

Nhưng mà, vẫn còn nghi hoặc.

Có sao?

Ông trời ơi, ta cảm thấy ta bị ngươi đả thương thì có, sao ngươi lại bị thương thế quá nặng như vậy?

Chẳng lẽ trước đó cùng Ám Ảnh giao thủ, bị thương rồi?

"Ngươi có hai Thế dung hợp, rất mạnh. . . . . . Ta không nghĩ tới, ngươi cư nhiên có thể nhanh chóng như vậy dung hợp được rồi. . . . . . Lí hạo, ta cảm thấy. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi rất nhanh có thể vượt qua cả ta."

Rất nhanh?

Chính hắn cũng có chút không xác định được, lúc này, chỉ có thể đặt trong lòng.

Tiểu tử này không phải người tốt, hỏi hắn, hắn chưa chắc sẽ nói ra.

Mà Lý Hạo, cõng hắn ở trên lưng, lộ ra vẻ tươi cười.

May mắn động tác của ta nhanh, bằng không, hiện tại lão đại đã bị chọc cho tức chết rồi.

Trong lòng vẫn còn nghĩ lại hết những việc lúc này, thái sơn chi kiếm, đây là tên của hắn tựu đặt, nặng như thái sơn, mà sắc bén vô cùng như thanh kiếm, cái cảm giác như này. . . . . . giết chết Nhật Diệu, có lẽ cũng không quá khó!

Lúc này, Lý Hạo cảm thấy được bản thân mình có chút nhẹ nhàng.

Không thể kiêu, khiêm tốn!

Lão sư dung hợp tận năm Thế, tiến vào Đấu Thiên có thể giết chết Tam Dương, ta mà so với lão sư, còn kém lắm, ta chỉ có thể giết chết Nhật Diệu trung kỳ, hậu kỳ còn khó, so sánh như vậy. . . . . . Quên đi, ta còn phải tiếp tục nỗ lực hơn nữa!

Đương nhiên, lão đại đang cỗng mình, thật sự có chút yếu đi.

Đấu Thiên chỉ có một thế, cảm giác. . . . . . Cảm giác thật sự rất yếu!

Trong lòng Lý Hạo nghĩ, có chút bất đắc dĩ, lão đại yếu như vậy, sau này phải chừa cho y mặt mũi, không được ở trước mạt người khác so bì mạnh yếu với y, bằng không sợ y sẽ chịu không nổi.