Dứt lời, sắc mặt y cũng hơi ửng hồng.
Nếu có thể lấy được những năng lượng đó, y rất có thể bổ sung lại tất cả. Một lần nữa tiến lên, thậm chí có thể vượt qua Tam Dương, trở thành chí cường giả chân chính, ngang hàng với lãnh đạo của ba tổ chức lớn.
Giờ phút này, Kiều Bằng cũng có chút dao động, không còn kiên trì muốn lập tức trở thành siêu năng giả nữa.
Nếu phụ thân đã nói như vậy, chắc cũng không đến mức lừa gạt mình.
Trừ khi mình không phải là con ruột của cha.
......
Nói chuyện một lúc, đuổi đi Kiều Bằng trong sự tràn đầy chờ mong.
Nụ cười của Kiều Phi Long dần dần thu liễm, thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói, những năm gần đây, chúng ta rốt cuộc là mở ra di tích chân chính, hay là nói... Chỉ là ngoại vi thôi??”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Trong văn phòng trống trải, có một tiếng người trầm thấp.
Kiều Phi Long nhíu mày nói: “Khu vực mà chúng ta phát hiện... Cộng thêm chúng ta đã khai phá liên tục, ta cảm thấy ... Mang lại cho ta cảm giác, chỉ giống như các khu vực ngoại vi, mà không phải là một khu vực hạch tâm thực sự! Và khu vực hạch tâm, rất có thể ở đằng sau cánh cửa đó, nếu không, ngươi nói đằng sau cánh cửa đó, là cái gì?”
“Đằng sau cánh cửa?”
Giọng nói mờ mịt lại truyền ra, mang theo sự không chắc chắn: “Đằng sau cánh cửa, có lẽ sẽ không có gì...”
“Không có khả năng, luồng năng lượng kia, chính là thẩm thấu ra từ cánh cửa kia!”
Kiều Phi Long nhíu mày nói: “Chỉ là lượng rò rỉ rất ít, còn nữa, trên cửa mà ngươi thấy, ta thấy một số chỗ lõm. Ngươi nói, có phải là cần binh khí của Bát Đại Gia cắm vào, mới có thể mở ra?”
“Sau đó, mới có thể tiến vào trong di tích chân chính của Bát Đại Gia!”
Kiều Phi Long càng nói càng khẳng định, chỉ là... Y không có cách nào xác nhận.
Bảy nhà còn lại của Bát Đại Gia đều đã chết, chỉ có một mình Lý Hạo còn sống, nhưng kiếm của hắn cũng đã giao cho Tuần Dạ Nhân. Cho dù y biết, có lẽ cần những người đó, cũng không có cách nào làm được.
Vì vậy, đây cũng là một điểm quan trọng khiến cho y dao động, có lẽ nên sớm rời đi.
“Ta muốn niêm phong di tích trước, chờ ta đủ cường đại, tìm Hồng Nguyệt, đoạt lại binh khí bị bọn họ lấy đi, lại tìm Tuần Dạ Nhân lấy lại thanh kiếm kia...”
Đây là dự định gần nhất của Kiều Phi Long.
“Ngươi đưa ra quyết định!”
Trong bóng tối, âm thanh lại đến.
Kiều Phi Long cười, “Ngươi vẫn cứ như vậy, thôi, vậy ta tự quyết định đi!”
Nói đến đây, lại có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc, không thể có đủ năng lượng, nếu không, ta cảm thấy luồng năng lượng đó, có thể giúp ngươi định hình lại thân thể...”
“Không quan trọng.”
Trong bóng tối, người nọ cười nói: “Ông chủ, cũng bởi vì không có sự trói buộc của vật ngoại, ta mới có thể có ngày hôm nay. Một thức thì nên uống một lần*, ai có thể nói không có cơ thể, lại là một điều xấu?”
<i>*(con người nên sống cảm nhận, nên tự do tự tại....)<i>
“Nhưng chung quy không viên mãn!”
Kiều Phi Long trầm thấp nói: “Căn cứ vào thông tin mấy năm nay mà ta thu thập được, thân thể vẫn cực kỳ quan trọng. Cái gọi là vứt bỏ thân thể, siêu thoát vật ngoại, không đáng tin cậy! Bên Hồng Nguyệt cũng có kế hoạch như vậy, một số điều mà ngươi đã phát hiện ra trước đó. Ngươi cũng thấy, cũng cảm nhận được, tất cả những thứ đó chỉ là sự tồn tại giống như một con rối, không phải là một vị thần thực sự!”
“Thần linh...”
Người trong bóng tối im lặng.
Giờ khắc này, gã nghĩ về những Hồng Ảnh giống như một con rối, không có ý thức của riêng mình. Mặc dù không có dấu vết, người ngoài không thể nhìn thấy, nhưng không siêu thoát.
Cũng có thể Hồng Nguyệt tìm thấy một cái gì đó, thậm chí bắt đầu thử.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã được rõ ràng, nó không thể thực hiện được.
Kiều Phi Long lại nói: “Sau đó có phải là người Hồng Nguyệt tới, rồi thu lại những thứ đó hay không?”
“Không rõ ràng, Viên Thạc ở trong thành, cộng thêm khi đó Hách Liên Xuyên vẫn chưa đi, ta không dám tùy tiện đi xem xét. Sau đó nhìn lại, nó đã không còn, có thể bị Hồng Nguyệt thu đi, hoặc là trực tiếp tán loạn.”
“Đáng tiếc!” Kiều Phi Long cảm khái một tiếng, bằng không, y còn muốn thử một chút, xem có thể bắt một ít hay không, có lẽ sẽ có tác dụng lớn.
......
Đối thoại bên quặng mỏ Kiều thị. Đương nhiên Lý Hạo hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, hắn đang cùng mấy người Lưu Long trốn ở trong tầng hầm.
Và trong tầng hầm, hôm nay có nhiều hơn một chiếc xe.
Xe cải tạo.
Lúc này, Vân Dao đang cải tạo, từng khối băng tinh được nàng nhẹ nhàng khảm vào, muốn cải biến toàn bộ toa xe thành một băng tinh tráo khép kín.
Một bên, Liễu Diễm ôm cánh tay, cười khanh khách nói: “Cải tạo cái này cũng không thành vấn đề, nhưng tài xế nhất định không thể để Lý Hạo, hắn làm tài xế... Dù người bao bọc chặt chẽ hơn nữa, thứ này cũng sẽ bị hắn đập nát!”
Lý Hạo hơi xấu hổ: “Chị, mấy ngày nay ta lái xe vẫn ổn!”
“Được rồi!”
Liễu Diễm khinh thường, có cái rắm.
Lúc này, mấy người Vương Minh cũng ở đây, Vương Minh đánh giá từ trên xuống dưới một phen, nhíu mày nói: “Cải tạo xe thì có ích lợi gì? Âm thanh khi lái xe, cũng sẽ thu hút sự chú ý của đối phương, chỉ có thể che giấu siêu năng mà thôi.”
Cải tạo cái này để làm gì?
Gã cảm thấy không cần thiết, băng tinh cũng không rẻ, và rất dễ bị vỡ.
“Che giấu siêu năng là đủ rồi!”
Lưu Long bình tĩnh nói: “Mấy vị siêu năng các cậu, đều phải tiến vào trong xe, để tránh tiết lộ siêu năng, rồi bị người ta cảm nhận được.”
Võ sư không sợ cái này, nhưng siêu năng giả lại dễ dàng bị bại lộ nhất.
Bên cạnh xe, Trần Kiên đang di chuyển vũ khí, vừa khuân vác, vừa hỏi: “Lão đại, bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ mục tiêu sao?”
“Gấp cái gì!”
Lưu Long ngắt lời gã.
Lại nhìn về phía mấy người Vương Minh, nói: “Nhiệm vụ của các cậu, trước đó ta đã nói, mặt khác còn có một điểm phải nhớ kỹ, tận lực không được ra khỏi toa xe! Trừ phi địch nhân chạy về phía các cậu, thì các cậu giết ra... Băng tinh tráo ngoại trừ ẩn giấu bản thân, cũng nằm ở chỗ thuận tiện cho các cậu tập kích, phải nắm bắt những cơ hội như vậy!”
Y nói xong, lại nói với bọn Trần Kiên: “Nhiệm vụ của cậu, Ngô Siêu, Liễu Diễm là vận dụng vũ khí nhiệt, phá hủy mục tiêu! Mục tiêu nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết các cậu trước tiên... Đương nhiên, cũng có thể buông tha cho các cậu, nhưng đối với Nhật Diệu, nếu bị người ta dùng vũ khí nhiệt oanh kích, thì xác suất lớn sẽ trả thù!”
Mọi người gật đầu, rõ ràng, họ được sử dụng như mồi nhử.
Đây không phải là lần đầu tiên.
So với một vài siêu năng, bọn họ nguy hiểm hơn một chút.
“Còn ta thì sao?”
Lý Hạo hỏi một câu. Lưu Long không an bài mình.