Nhưng gã tìm không được Ánh Hồng Nguyệt, điều này khiến khiến gã rất bất đắc dĩ.
Đã nhiều ngày qua, gã đã giết mấy trăm thành viên của ba tổ chức lớn thành, nhưng cũng không có ai biết mấy người kia rốt cuộc ở đâu.
Gã quay đầu nhìn "Lý Hạo", cũng có chút buồn bực.
Nếu như Lý Hạo bản tôn ở nơi này, e rằng còn có thể thương lượng đôi điều, nhưng lưu lại một phân thân ngu si, ngoại trừ thỉnh thoảng hỏi vài câu, cái khác gì cũng không biết, chiến lực cũng rất vui, sớm biết thì đã không mang theo thứ vô dụng này.
Vậy mà Lý Hạo trước đây còn ba hoa chích choè, nói phân thân cũng rất mạnh mẽ, kết quả thì sao?
Sớm biết như vậy, ta còn không bằng mang Khương Ly về, ít nhất vị chủ tế thần điện kia có ở đây, còn có thể thông qua một số thủ đoạn đặc biệt, tìm được những tên kia.
Gã còn đang mải nghĩ.
Bỗng nhiên, trước mặt hiện ra vài đạo hư ảnh, Đại Ly Vương khẽ nhíu mày.
Ga nhận ra những người này.
Mấy người này đều mặc hắc bào, lúc này, bỗng nhiên hiện lên, một người trầm giọng nói: “Đại Ly Vương bệ hạ, đại nhân hy vọng bệ hạ có thể tạm thời buông bỏ một ít việc vặt, đại nhân lệnh chúng ta tìm kiếm ba tổ chức lớn, khuyên đối phương rời khỏi cảnh nội Đại Ly. . . ba tổ chức lớn cũng tốt, tứ phương quốc gia cũng được, thời khắc này mục tiêu, đều nên là Lý Hạo."
Nói đến đây, y nhìn thoáng qua vậy Lý Hạo trông khá ngu xuẩn, biết đây là phân thân Lý Hạo, nên cũng không thèm để ý.
"Chúng ta sẽ kêu Ánh Hồng Nguyệt rời khỏi Đại Ly. . . cũng xin bệ hạ, không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này, phá hủy đại kế!"
Đại Ly Vương lạnh lùng nói: “Việc nhỏ? Đám Ánh Hồng Nguyệt dám vào Đại Ly ta, ngươi nói là chuyện nhỏ? Đại Ly ta bị tập kích, ngươi phải hiểu rằng bản vương không phải là người hầu của các ngươi! Ánh Hồng Nguyệt cùng các ngươi là một phe, các ngươi lại dám nhân lúc bản Vương Ly đi vắng, xâm lấn Đại Ly. . ."
"Bệ hạ hiểu lầm!"
Hắc bào trầm giọng nói: “Ánh Hồng Nguyệt cũng không phải người của chúng ta, chỉ là có một chút hợp tác đơn giản mà thôi, hắn là phát ngôn viên của đại thế giới Hồng Nguyệt. . . với chúng ta, cũng chỉ là có một chút hợp tác cơ bản."
Dứt lời lại nói: “Đại nhân cũng không muốn bởi vì chuyện này, phá hủy quan hệ với bệ hạ, Ánh Hồng Nguyệt, chúng ta sẽ sớm đuổi hắn đi. . . Đại nhân hy vọng có thể nhanh chóng tổ chức ngũ phương hội nghị, đạt thành nhất trí, bây giờ chỉ có Đại Ly Vương không thể tới. . ."
Nói xong, lại nói: “Cũng xin bệ hạ, đánh chết phân thân Lý Hạo, để tránh tin tức tiết lộ!"
Đại Ly Vương lạnh lùng nói: “Trước đuổi Ánh Hồng Nguyệt đi rồi hẵng nói! Bằng không. . . cái gì ngũ phương hội nghị, đều là đánh rắm!"
Đang nói, xa xa, một đạo nhân ảnh hiện lên, thân mặc áo bào đỏ, mang theo nở nụ cười, như ánh mặt trời xán lạn: “Đại Ly Vương. . . thực sự hiểu lầm ta. Hồng Nguyệt tới đây, cũng chỉ là du sơn ngoạn thủy mà thôi, cũng không. . ."
- Oanh!
Đại Ly Vương trong nháy mắt ra tay, một quyền đánh ra, long trời lở đất.
Ánh Hồng Nguyệt trong chớp mắt biến mất.
Lần nữa hiện lên, bên người lại thêm mấy vị hắc bào, y lộ ra nở nụ cười: “Bệ hạ hà tất nóng giận như vậy? Đã xảy ra chuyện lớn, Hồng Nguyệt cũng không phải người không thức thời, nếu bệ hạ muốn đuổi chúng ta đi. . . chúng ta đi là được."
Đại Ly Vương lạnh lùng nhìn những hư ảnh này, trầm giọng nói: “Các ngươi muốn ngăn cản bản vương?"
Mấy vị hắc bào, liếc nhau, rất nhanh, hắc bào lên tiếng trước tiên lần nữa nói: “Bệ hạ, vẫn là đại sự làm trọng! Ánh thủ lĩnh đã bằng lòng rời khỏi. . . lúc này, ngũ phương hội nghị sắp đến. . . Bệ hạ cũng không muốn Đại Ly cùng Thiên Tinh, trở thành mục tiêu của những phe khác. . ."
"Các ngươi uy hiếp bản vương?"
"Không dám!"
Hắc bào thấp giọng nói: “Cũng không phải uy hiếp, chỉ là. . . so với đại thế thiên hạ, tranh chấp giữa bệ hạ cùng Ánh thủ lĩnh, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Lúc này, Ánh Hồng Nguyệt cũng cười nói: “Đại Ly Vương bệ hạ cần gì phải nhất quyết chém tận giết tuyệt ta, kẻ địch của ta, cũng là Lý Hạo. . . kẻ địch của mọi người đều là Lý Hạo."
Đại Ly Vương nhìn y, bỗng nhiên nói: “Lý Hạo nói ngươi muốn phá hoại Cấm Kỵ Hải, thả ra thiên địa hạn chế. . ."
"Bệ hạ đánh giá cao ta."
Ánh Hồng Nguyệt bật cười: “Làm sao có thể chứ?"
"Bản vương cũng không tin. . . nhưng bây giờ, bản vương lại có chút tin!"
Gã nhìn Ánh Hồng Nguyệt: “Thực lực của ngươi, dường như mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng."
"Bệ hạ quá lời rồi."
"Như vậy đi. . . nếu như người tiếp được ba quyền của ta mà không chết, ta sẽ chỉ xua đuổi ngươi, sau đó lập t ức tham dự ngũ phương hội nghị, ngươi thấy thế nào?"
Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày: “Bệ hạ chính là chúa tể một phương, thiên hạ bá chủ, ta chỉ là thủ lĩnh một tổ chức, cách biệt một trời, ba quyền của bệ hạ. . . chẳng phải là muốn tính mạng của ta?"