TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2034: Nghĩ quá nhiều (6)

Mà giờ khắc này, Triệu Thự trưởng cũng nói ra những điều kiện khác của Lý Hạo, Đại Ly Vương vẻ mặt cổ quái.

Thật mẹ nó… không biết xấu hổ!

Cho ta chủ thành Trịnh gia, thần quốc phương tây và đại hoang phương đông, ta có thể chọn một trong hai… ngươi chi bằng dứt khoát cho ta hết là được.

Cái này coi như cho chỗ tốt hay sao?

Lý Hạo, quá… ghê tởm rồi!

Nhưng Lý Hạo đồng ý trả lại một cây thần cốt, cũng đồng ý cho ta tất cả đồ của đạo Tân Võ, đây ngược lại cũng có chút bất ngờ, gã cũng chỉ là sư tử há mồm mà thôi, không nghĩ đến Lý Hạo thực sự đồng ý mấy điều.

Nghe vậy, Đại Ly Vương chậm rãi nói: “Vậy cứ như vậy đi!”

Gã cũng không chuẩn bị rút quân!

Nếu đã như vậy… còn có thể lấy lại một số đồ vật, cũng không tệ lắm.

Triệu Thự trưởng cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, để lại một khối ngọc truyền tin nói: “Đây là thứ Đô đốc bảo ta để lại, có việc có thể trực tiếp truyền đạt cho Đại Ly Vương… vậy ta cáo từ trước!”

Lý Hạo đã truyền tin bảo lão đi về trước.

Tiện thể còn nói thêm, tốc độ nhanh một chút.

Triệu Thự trưởng không biết nội tình, nhưng hắn đã nói như vậy, ta phải mau chóng về mới được.

Đại Ly Vương cũng không nghĩ gì, thản nhiên nói: “Lui ra đi!”

Triệu Thự trưởng cười cười, quay người rời đi, tốc độ rất nhanh.

Hai bên, một vài thần vệ trợn mắt nhìn, lão cũng chẳng quan tâm, nhìn gì chứ?

Lão Triệu hắn trận thế gì mà chưa thấy qua, cường giả cổ thành một đống, cũng không dọa được ta, huống hồ chỉ là một vài thần vệ này chứ?

Vừa ra khỏi doanh trận quân Đại Ly, đột nhiên, quân đội hậu phương, trong quân trướng của đại vương, một tiếng gầm thét vang vọng trời đất: “Lý Hạo, ngươi khinh người quá đáng!”

Dứt lời, một đôi cự quyền bay thẳng về phía Triệu Thự trưởng.

Triệu Thự trưởng giật nảy mình, trong nháy mắt thoát khỏi, bị dọa đến hơi nghi hoặc, đây là sao vậy?

Vừa nãy chẳng phải còn rất tốt hay sao?

Cho dù bản thân lão đã đưa ra yêu cầu như vậy, đối phương cũng không nổi giận, Lý Hạo có phải đã đưa tin nói gì đó, khiến đối phương nổi giận đùng đùng như vậy?

Nơi xa, phía Ngân thành, âm thanh Lý Hạo cũng truyền tới, mang theo một chút ý cười: “Ta nói thật đấy, có thể thành toàn cho ngươi, tuyệt đối là hàng thật giá thật, không chê vào đâu được, tuyệt không phải là khôi lỗi máy móc gì cả.”

“Khốn nạn!”

Âm thanh Đại Ly Vương vang vọng đất trời: “Lý Hạo, bản vương làm thịt ngươi!”

Giờ phút này, Đại Ly Vương tức giận bộc phát, một quyền nện thẳng về phía Ngân thành!

Một đạo kiếm quang lấp lóe!

Ầm vang một tiếng cực lớn, thiên địa rung động, khí tức cường hãn quét sạch tứ phương, những cường giả đang quan sát chặt chẽ nơi xa kia, cũng có chút bất ngờ, đây là sao đây?

Hôm qua, sau khi hai người đánh một trận, đều tự lui về kia mà.

Hôm nay, tại sao lại bắt đầu bộc phát chiến đấu như vậy?

Đại Ly Vương hẳn phải biết, gã chưa hẳn có thể làm gì Lý Hạo, vì sao lại điên tiết lên như thế?

Lý Hạo cười cởi mở: “Không muốn thì không muốn, có lẽ là ta hiểu lầm, có lẽ ngươi càng thích trạng thái bây giờ hơn, Lý mỗ đã xen vào việc của người khác, vậy thì thôi vậy, nếu như Đại Ly Vương sau này có hứng thú… tùy thời có thể đến tìm ta!”

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, chấn động thiên địa.

Đại Ly Vương tái xanh mặt!

Đây là lần đầu tiên bị Lý Hạo chọc cho buồn nôn, đã bị Lý Hạo chọc tức, cho dù hôm qua chịu thiệt thòi, gã cũng không cảm thấy đáng ghét như vậy, Lý Hạo tên khốn nạn này, nào có chút hình tượng bá chủ gì chứ?

Bên cạnh, Khương Ly không biết tình huống như thế nào, chỉ biết là đại vương nhìn vào ngọc truyền tin đã lập tức nổi giận.

Gã cũng là lần thứ nhất nhìn thấy Đại Ly Vương thất thố như vậy.

Đây là… chuyện gì thế?

Gã cũng hơi nghi hoặc, thực sự đây là lần thứ nhất thấy đại vương chỉ xem qua một dòng tin tức, đã biến thành trạng thái như vậy, lời của Lý Hạo có thể tru tâm hay sao?

“Đại vương, đây là… thế nào vậy?”

Đại Ly Vương nhìn thoáng qua gã, nửa buổi, trầm giọng nói: “Ra ngoài!”

Khương Ly khẽ giật mình!

Cái này… thái độ này cũng không quá thân thiết!

Gã còn muốn nói thêm mấy câu, thì Đại Ly Vương lại lạnh giọng nói: “Ra ngoài!”

Khương Ly khẽ nhíu mày, thở dài, đứng dậy, cất bước rời đi.

Đại Ly Vương … hôm qua chiến bại, chẳng lẽ, tâm trạng đã mất cân bằng rồi sao?

Thái độ như vậy đối với chủ tế, chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Chờ Khương Ly rời khỏi, Đại Ly Vương vốn dĩ muốn bóp nát ngọc truyền tin, nhưng lại nghĩ đến có lẽ cũng phải liên lạc với Lý Hạo, đành cắn răng, rồi cuối cùng cũng không bóp nát ngọc truyền tin, mà lửa giận vẫn cứ bừng bừng như cũ.

Lý Hạo…. ngươi chờ đó, bản vương chắc chắn chém ngươi thành vạn mảnh!

Ngươi dám làm nhục ta như vậy sao!