TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 2035: Nghĩ quá nhiều (7)

Phía Ngân thành.

Lý Hạo hơi nhướng mày, trong toàn bộ phủ đệ, giờ phút này đều rất an tĩnh, ai nấy âm thầm líu lưỡi, Lý Hạo thật dám nói ra.

Thiếu chút nữa đã dẫn phát một cuộc đại chiến mới.

Sợ thì không sợ, nhưng nếu vì lý do như vậy mà lần nữa bộc phát cuộc chiến lớn, mọi người cũng cảm thấy rất nhảm.

Đến lúc Triệu Thự trưởng trở về, còn có chút nghi hoặc: “Đại Ly Vương kia… không biết tình huống như thế nào…”

Hoàng Vũ nhanh chóng truyền âm nói vài câu.

Triệu Thự trưởng khẽ biến sắc, không biết nên nói gì, nhìn thoáng qua Lý Hạo, giờ mới cảm thấy người trẻ tuổi này thực là…không biết giữ miệng!

Chẳng trách Đại Ly Vương người ta thiếu chút tức đến nổ tung!

Đổi là bản thân mình, chắc cũng rất bực bội, người ta Đại Ly Vương dù sao cũng là bá chủ một phương, có thể không tức điên sao?

Còn may mình đã trực tiếp rời khỏi, bằng không, Đại Ly Vương chắc chắn sẽ giết mình tế cờ.

Lý Hạo lại cười ha hả: “Là ta hiểu lầm, vừa nãy phát hiện hắn vẫn thích nam nhân hơn… đúng là sở thích đặc biệt! Thôi vậy, sở thích của người ta, chúng ta cũng không quản được, chỉ là muốn thành toàn cho hắn, hắn không lĩnh tình, vậy thì thôi vậy!”

Nói đến đây, Lý Hạo mở miệng: “Trước khi bế quan, ta muốn đến chủ thành Triệu gia một chuyến…”

“Không thể được!”

Lời này vừa nói ra, bảy tám người đồng thời mở miệng.

Hồng Nhất Đường sắc mặt nghiêm túc: “Bây giờ, không xác định chủ thành nào làm phản, rốt cục có phải là Trịnh gia hay không, nếu phải, vậy chủ thành Triệu gia có thể đi, nếu không phải, Đô đốc đến đó, trong chủ thành, tất có Thánh Nhân tọa trấn! Cho dù chưa thể khôi phục toàn bộ… vả lại, nếu như Triệu gia chủ thành làm phản, thậm chí có Thiên Vương tọa chấn cũng không kỳ lạ! Năng lượng không thiếu, cường giả vô số, có lẽ chỉ là trước đó lừa gạt Triệu Thự trưởng mà thôi… lần này đến đó, sẽ vô cùng nguy hiểm!”

Hiện tại cũng không cách nào xác định, rốt cục là nhà nào tạo phản.

Chiến Thiên Thành ngược lại là khả năng không lớn, nếu không Lý Hạo đi nhiều lần, đã sớm xong đời.

Nhưng bảy thành khác, thậm chí bao gồm cả Kiếm thành đều có khả năng làm phản.

Bây giờ đi gặp những lão cổ đổng kia, thật sự quá nguy hiểm.

Viên Thạc người luôn luôn lớn mật, lúc này cũng trầm giọng nói: “Không thể đi! Tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, một khi vào nhằm thành của phản đồ, nguy hiểm sẽ rất lớn!”

Dù là Triệu Thự trưởng cũng nói khẽ: “Tuy rằng ta hi vọng Đô đốc có thể giao lưu với Võ Lâm Minh, nhưng… bây giờ đi, đích thực là nguy hiểm, ngay cả ta cũng không cách nào phán đoán, Võ Lâm Minh rốt cục có phải là phản đồ của cổ thành hay không…”

Cổ thành của Triệu gia, tên là Võ Lâm Minh, nghe nói lão tổ của Triệu gia, năm đó chính là minh chủ của tông phái võ lâm.

Tên là gì, mọi người cũng không hứng thú.

Giờ tất cả mọi người đều đang khuyên ngăn Lý Hạo, bởi vì điều này thật sự quá mức mạo hiểm.

Dù là Cửu Sư Trưởng, không mở miệng tham dự những chuyện như vậy, lúc này cũng chậm rãi nói: “Triệu gia… ta cảm thấy khả năng làm phản không lớn, tiên tổ Triệu gia mặc dù không phải là Đế Tôn, nhưng ở thời đại Tân Võ, đã từng có chút bất hòa với bọn người chí tôn… nhưng người Triệu gia, trong xương tủy vẫn là chính nghĩa… đương nhiên, giờ ta cũng không đề nghị ngươi đi đến những chủ thành khác.”

Tất cả mọi người đều phản đối.

Lý Hạo sờ sờ cằm, cười: “Không cần thiết phải khẩn trương như vậy, giao lưu, không hẳn nhất định phải mạo hiểm, ta không phải là người thích làm theo ý mình, cũng sẽ không lấy mạng của mình ra đùa…. Vậy đi, ta ở phía ngoài cổ thành của Triệu gia, Triệu Thự trưởng tiến vào trong đó, nếu như cường giả cổ thành của Triệu gia đồng ý giao lưu có thể sắp xếp một số phân thân ở ngoài thành cũng ta giao lưu một chút!”

Hắn hơi nghi hoặc nhìn đám người: “Bây giờ cũng không phải không thể điều khiển phân thân đi ra, chư vị… tại sao phải khẩn trương như vậy?”

Đám người khẽ giật mình.

Đều không mở miệng.

Cũng đúng nha!

Giao lưu… rất nhiều cách.

Chỉ là mọi người đều nghĩ, Lý Hạo bây giờ nhất ngôn cửu đỉnh, thực lực cực mạnh, vả lại cũng có ý thôn tính thiên hạ, giờ đến cổ thành Triệu gia, mọi người đương nhiên cảm thấy hắn muốn một mình mạo hiểm.

Nhưng nghe cách nói này của Lý Hạo… dường như… cũng không có vấn đề gì cả.

Cổ thành Triệu gia, nếu như thật sự đồng ý nói chuyện, hoàn toàn chính xác có thể điều động phân thân ra ngoài nói chuyện.

Triệu Thự trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Vậy Đô đốc… hi vọng có thể đạt được mục tiêu gì?”

Lý Hạo lên tiếng: “Ta không yêu cầu Tân Võ quá nhiều, cũng không có quá nhiều ý nghĩ, chỉ là… vì sau này có thể hòa thuận, hi vọng Triệu gia có thể tỏ chút thái độ.”

Lý Hạo cười nói: “Không phải ta có mục tiêu gì cả, mà là ta hi vọng, những chủ thành Tân Võ này có thể tỏ chút thái độ, mà không phải cứ yên lặng chờ đợi, ẩn núp, cứ tiếp tục như thế… ta sẽ coi bọn hắn là kẻ địch đang ẩn úp!”

Lý Hạo dần trở nên nghiêm túc: “Vô thanh vô tức, không xuất binh, không xuất người, không giao lưu, không câu thông, chỉ là đang chờ… cứ tiếp tục như vậy, ta há có thể không đề phòng? Thực sự đến lúc đó… ta sẽ không tiếp tục ôm bất kỳ mong đợi và khoan dung gì nữa!”

Cổ thành Triệu gia, vẫn luôn có câu thông với Triệu Thự trưởng, nhưng lần này, Lý Hạo xuất binh trở về, chủ thành Triệu gia một chút động tĩnh cũng không có !

Điều này cực kỳ không đúng.

Bất luận là xuất thủ tương trợ, hay là gì khác, cũng phải có một thái độ, ví như Chiến Thiên Thành, xuất binh một vạn, phân thân của Cửu Sư Trưởng xuất chiến, bản tôn Vương Thự Trưởng xuất chiến, đây chính là tỏ rõ thái độ.

Thái độ không rõ ràng… cứ ẩn núp, đây không phải là hiện tượng tốt lành gì.

Mấy đại chủ thành khác, cũng đều như vậy cả.

Bây giờ, thiên địa có thể dung nạp một bộ phận phân thân bản nguyên xuất hiện, cũng không phải không thể ra ngoài, trừ phi đối phương cũng không hề khôi phục chút nào, cả tòa thành đều nằm trong trạng thái phong ấn.

Triệu Thự trưởng nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Có lẽ đối phương còn đang quan sát chúng ta… đương nhiên, nếu Đô đốc đồng ý đi gặp, ta có thể an bài!”

Cửu Sư Trưởng nghĩ nghĩ nói: “Để Vương Dã cùng đi tốt hơn!”

Một bên, Vương Thự Trưởng có chút ai oán, có chút bất đắc dĩ: “Ta đi cũng được, chỉ sợ bọn hắn không quen ta!”

“…”