TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1770: Tru cường địch, độn hư không (6)

Từng luồng từng luồng năng lượng tràn vào, giúp cơ thể trở nên lớn mạnh, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn đối phương giống như đang khiêu khích: “Hồng Đồ, ta vẫn con sống rất tốt, đa tạ ngươi, lúc trước ta đang nghĩ, làm thế nào để cảm ngộ sự tồn tại của gió… bây giờ ta đã hiểu, gió, không có nơi nào là không có! Bạo tạc là gió, không khí là gió, tất cả đều có thể hóa thành gió nhẹ…”

Hồng Đồ nhìn hắn, sắc mặt băng lãnh!

Như vậy cũng không chết sao?

Mặc dù thấy Lý Hạo cực kỳ suy yếu, nhưng đối phương đích thực vẫn còn sống.

“Lý Hạo!”

Hồng Đồ nghiến răng nói: “Đây chính là cái mà ngươi dựa vào hay sao?”

Văn tự Thần Thông này, rốt cục là cái gì?

Vì sao đã vỡ nát, còn có thể tụ lại?

Vì sao có thể không ngừng sinh ra văn tự mới!

Sắc mặt Lý Hạo suy yếu vô cùng, tái nhợt không gì sánh nổi, từng bước từng bước đi về phía y, dáng tươi cười xán lạn: “Nếu không phải ngươi ỷ mạnh, ngươi có thể dựa vào tổ tông, tổ tông của ta cũng không để lại cái gì cho ta, chỉ có thể dựa vào chính mình!”

“Nhưng… năng nguyên tạc đạn, hiệu quả không tệ, có cần… ta cho ngươi nếm thử không?”

Cùng là thất hệ, Lý Hạo cũng thổn thức.

Đánh một người cùng cấp, con át chủ bài đã đưa ra hết, thiếu chút đánh chết cả bản thân, tên Hồng Đồ này, không hổ là người của đại gia tộc thời đại Tân Võ, tùy tiện một con át chủ bài cũng có thể đánh bản thân mình đến sống dở chết dở.

Có một trưởng bối có tiền đúng là khác xa nha, còn tiên tổ của mình ngoại trừ lưu lại một thanh Tinh Không Kiếm chỉ giỏi điên cuồng thôn phệ đồ vật kia, cái gì cũng không có.

Mấu chốt là, Tinh Không Kiếm thật sự không có tác dụng gì, chỉ biết ăn thôi.

Nhìn người ta đi, vừa có tấm gương, vừa có hạt châu, lại có Thần Năng Thạch dùng không hết, còn có nước suối sinh mệnh dùng không cạn…

So với Hồng Đồ, Lý Hạo trước đây cảm thấy mình rất giàu, đột nhiên phát hiện mình rất rất nghèo!

Đây chính là cuộc sống của phú nhị đại hay sao?

Lý Hạo rất hâm mộ!

Nếu không phải vì cuộc sống bức bách, ai muốn tự mình đi phấn đấu chứ?

Nếu như tiên tổ vẫn còn, mỗi ngày cung cấp cho mình đồ ăn ngon thức uống tốt, bản thân tại sao phải tự đi cố gắng chứ?

Là một phú nhị đại, hay võ nhị đại, cũng đều rất hạnh phúc.

Đương nhiên, nghe nói tổ tiên rất nghèo, cho dù còn sống… có lẽ cũng phải ra ngoài làm công kiếm tiền đúng không?

Cũng có khả năng này!

Giờ khắc này, trong đầu của Lý Hạo nổi lên những ý nghĩ lung tung.

Lại nhìn thân thể của mình, đặc biệt suy yếu, gần như chỉ còn một lớp da, còn là do nước suối sinh mệnh vừa mới tái tạo mà thôi, cũng do nhục thân của mình vốn dĩ không mạnh, nếu không, muốn khôi phục một lớp cũng rất khó.

Nhục thân càng mạnh, khôi phục càng khó, cái này Lý Hạo cũng biết.

Nhục thân yếu ớt, khôi phục ngược lại đơn giản hơn, ít ra cũng không cần đến vật chất bất diệt gì.

Phía đối diện, Hồng Đồ trông rất cau có: “Lý Hạo, ngươi thật sự không muốn sống rồi sao? Vừa nãy là may mắn thôi, thêm một lần, ta mặc dù không dễ chịu, nhưng vẫn còn cơ hôi sống sót, ngươi… chỉ sợ sẽ không còn cơ hội gì nữa!”

Trạng thái của Lý Hạo, y cũng đã nhìn thấy, da bọc xương, năng lượng gần như đã hao phí hết, mảnh vỡ thần binh cũng hao tổn hết năng lượng, Hoàng Kim giáp gần như triệt để vỡ nát.

Lý Hạo như vậy, lấy cái gì để cùng mình tiếp tục chiến đấu nữa chứ?

Muốn đồng quy vu tận sao?

“Chỉ cần ngươi dạy ta làm cách nào ngưng tụ nhưng văn tự Thần Thông này, Lý Hạo, ta bảo đảm sẽ không giết ngươi… cho dù ngươi không dạy, ta cũng có một chút ý nghĩ, Lý Hạo, đợi khi ta trở thành chủ của thế giới này… chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi…”

Giờ phút này, y bị vây khốn trong đại điện, thực sự không muốn tiếp tục cùng Lý Hạo lựa chọn phương thức lưỡng bại câu thương tự tàn sát bản thân như vậy.

Lý Hạo khó hiểu nhìn y: “Ngươi đúng là tự tin!”

Đã đến lúc này, ta tổn thất thê thảm như vậy, vậy mà ngươi còn muốn ta dạy cho ngươi, chẳng lẽ không phải là đang lừa ta sao?

Ngươi rốt cục đang nghĩ gì vậy?

Trên người có hơn vạn giọt nước suối sinh mệnh, trước trước sau sau, lãng phí cộng với tiêu hao cũng đã hơn ngàn giọt, đây là tổn thất lớn cỡ nào, năng nguyên tạc đạn cũng ít hơn trăm viên, Hoàng Kim chiến giáp gần như vỡ nát, búa thần của Hồng gia cũng mất…

Có thể nói, trận chiến này đánh tới bây giờ, đừng thấy thời gian không dài, Lý Hạo đã tổn thất quá trầm trọng.

Thần văn cũng đã bị tàn phá sắp không chịu nổi, cho dù có tu bổ, cũng không biết phải hao phí bao lâu.

Kết quả, người ta nói không đánh nữa, sau này y phát đạt sẽ cho ngươi chỗ tốt.

Nói đùa hay sao!

Hồng Đồ lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Ngoại trừ năng nguyên tạc đạn ra, ngươi còn có thể làm gì chứ? Có thể làm thêm lần nữa sao, người chết trước đương nhiên là ngươi!”

Ít ra trạng thái của y tốt hơn Lý Hạo nhiều.