TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1769: Tru cường địch, độn hư không (5)

Đối diện, Hồng Đồ hống to, muốn triệu hoán tấm gương trở về, nhưng lại bị Tinh Không Kiếm ngăn cản.

Y nghiến răng, không thể không phun ra hạt châu, hạt châu trong nháy mắt hóa thành một cái lồng phòng ngự, trong nháy mắt nổ tung, nhanh chóng khôi phục.

Tinh thần lực cường đại, cùng dư ba của năng lương tạc đạn, quét sạch tất cả, tiêu diệt tất cả.

Giờ phút này, Hồng Đồ không biết là nên vui hay nên chán nản.

Muốn khôi phục thành Hồng Đồ trước kia, giờ đã không còn hi vọng, thủ đoạn cuối cùng lưu lại đã bị Lý Hạo nổ nát.

Thằng chó điên này!

Chẳng lẽ hắn không biết, tiếp tục nổ như vậy, chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi, vả lại Lý Hạo sẽ thua thiệt nhiều hơn, Hồng Đồ nhìn về phía đối diện, huyết nhục trên người Lý Hạo đã bốc hơi không còn gì nữa, thậm chí sau khi khôi phục, cũng không còn máu bắn ra nữa.

Chỉ có nhục thân vừa khôi phục, lại lần nữa bị xé rách.

Mỗi một lần bị xé rách, Lý Hạo đều yếu hơn một phần.

Giờ phút này, chỉ có mấy mai thần văn bị vỡ nát, dưới sự bảo hộ của một đầu lão hổ thân đầy vết thương, giãy dụa sắp chết, miễn cưỡng bảo vệ Lý Hạo không bị trực tiếp nổ chết!

Ngoại giới.

Tiếng ầm ầm bên tai không ngừng vang lên, đại điện to lớn kia không ngừng rung động.

Dư ba vốn không khuếch tán ra ngoài, mà bị vây trong đại điện, tiếng nổ tung không ngừng vang lên, toàn bộ đại điện bị bới lên, không ngừng quay cuồng, ầm ầm xuyên qua cả tòa thành cổ!

Đám người bên ngoài đang chiến đấu kia, đều nhìn đến sững sờ.

Đây là như thế nào?

Vương Thự trưởng ngơ ngác nhìn tòa đại điện đang quay cuồng kia, lẩm bẩm nói: “Sao có cảm giác có một mỏ năng lượng nổ tung…”

Đúng vậy, chính là cảm giác đó.

Nhưng lão biết, xác suất lớn không phải là khoáng mạch.

Mà là… năng nguyên đạn pháo!

Cái đồ chơi này, một khi bạo tạc, uy lực cũng không nhỏ, mà muốn gây nên động tĩnh lớn như vậy, thậm chí ngay cả đại điện thần binh cũng bị nổ thành dạng này, không có 180 viên cũng đừng hòng.

Mà lão biết, trước đó Lý Hạo đã thu được lượng lớn năng nguyên tạc đạn trong Chiến Thiên Thành, đây là binh khí có tính chiến lược được trang bị cho tân biên sư.

Mà Bạch thụ, liên tục bị đối phương đè đánh, giờ phút này cũng biến sắc.

“Thiếu chủ…”

Uy lực phát nổ lớn như vậy, cho dù là Lý Hạo tự sát, Hồng Đồ gặp phải loại bạo tạc này, lại không phải là thời kỳ đỉnh phong, chỉ sợ cũng không dễ chịu.

Nhưng đại điện này, chính là tổng bộ của Phong Vân Các năm đó.

Ngoại trừ Hồng Đồ, ai cũng không thể mở ra.

Mà Hồng Đồ bây giờ muốn mở ra, cũng cần chút thời gian, bởi vì y không còn là Hồng Đồ trước kia nữa, thần binh và y có chút không hợp, cho nên lúc trước khi Lý Hạo bước vào, Hồng Đồ nói rất nhiều lời nói nhảm, chỉ vì muốn kéo dài chút thời gian, đóng lại đại điện.

Bây giờ, Hồng Đồ còn có thời gian mở ra sao?

Trong đại điện.

Tiếng nổ không ngừng vang lên!

Hồi lâu, Hồng Đồ ho ra máu, những tinh thần lực kia bên ngoài thân thể gần như tiêu tán không còn gì nữa, Hồng Đồ có chút buồn rầu, tên khốn Lý Hạo này, giờ y không biết là nên cảm tạ hắn, hay nên oán hận hắn.

Hắn lại phá hoại kế hoạch của mình!

Thương thế của Hồng Đồ không nặng lắm, chỉ là lục phủ ngũ tạng bị chấn động hơi vỡ nát mà thôi, nhưng đối diện, đã không nhìn thấy bóng dáng của Lý Hạo nữa.

Đã chết rồi sao?

Dư ba bạo tạc mạnh mẽ như vậy, đối với Hồng Đồ thời kỳ đỉnh phong, thì không đáng để nhắc, nhưng giờ song phương đều chỉ có lực lượng của thất hệ, đây còn là nơi hoàn toàn bị phong kín, uy lực bạo tạc như vậy, hai người đều không thể trốn đi đâu được.

Lý Hạo… đã chết rồi sao?

Nếu như y không có tinh thần của Thánh Nhân hộ thể, có lẽ thật sẽ bị nổ chết.

Mặc dù Lý Hạo cũng dùng các loại bảo vật thần binh, thần văn để hộ thể, nhưng giờ những mảnh vỡ của tấm gương cũng rơi đầy trên mặt đất, không hề nhúc nhích, một chút ánh sáng cũng không có.

Mà thần văn… dường như còn lưu lại một số mảnh vỡ.

Lý Hạo… đã tự nổ chết mình rồi ư?

Hồng Đồ bỗng nhiên cười ngạo: “Tên điên!”

Biết rõ là chắc chắn sẽ chết, tên điên này nhất định phải thử, ngăn cản mình thì đã sao chứ?

Bây giờ, ngược lại nên cảm tạ Lý Hạo, đã cho mình từ bỏ ý nghĩ như vậy.

Mà giờ, trong đại điện, dường như có gió nổi lên.

Một cơn gió mát thổi qua.

Gió sao?

Nơi đây, đã bị phong kín, ở đâu ra gió.

Hồng Đồ vừa nghĩ tới, một cỗ gió nhẹ lướt qua, y biến sắc, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện từng đạo vết máu, sau một khắc, trong hư không, vô số thần văn hội tụ, trong chớp mắt tạo thành một mai thần văn __ Phong!

Mà thần văn này, trong chớp mắt lớn mạnh, lớn lên theo gió, trong chớp mắt biến thành Lý Hạo.

Lý Hạo không một mảnh vải che thân! Thân thể lắc lư, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.