Đại thụ ngây ngốc trong nháy mắt.
Quá lâu rồi!
Lâu lắm rồi, nó đã gần quên đi chiến đấu, lâu đến nỗi nó không thể tin được, dưới Tuyệt Đỉnh lại dám ra tay với chính mình. Cho dù là thời đại Tân Võ, phía dưới Tuyệt Đỉnh tuyệt đối không dám động thủ với một tồn tại cấp Bất Hủ.
Một giây sau, nó hoàn hồn, khuôn mặt hư ảo trong nháy mắt toát ra phẫn nộ: “Lý Hạo!”
Đây là một kẻ điên.
Hắn đang tự tìm cái chết.
Trong nháy mắt, vô số cành lá hiện lên, hóa thành một bàn tay lớn, nó muốn đập chết con kiến này.
Có phải hắn cho rằng phân thân của mình bị hủy, thực lực suy yếu, thì tức là hắn có thể giết ta?
Đó chỉ là phân thân!
Mà không phải bản tôn!
Trong nháy mắt, thiên địa như bị bao vây, người Hồ gia ở bên ngoài đều là hưng phấn vô cùng, yêu thực ra tay, Lý Hạo chết chắc rồi.
Mà ngay trong khoảnh khắc này, bầu trời lần nữa tối xuống.
Có vẻ như tối hơn bao giờ hết!
Một cái miệng vô cùng to lớn trong nháy mắt há ra, giống như một lỗ đen nuốt chửng trời đất.
“Rống!”
Hắc Báo hóa thành một con đại cẩu màu vàng, vô cùng to lớn, há to miệng, một ngụm nuốt chửng bàn tay khổng lồ. Mà phía dưới, Lý Hạo trong nháy mắt bộc phát ra kiếm ý vô cùng cường hãn.
Lực lượng của lục hệ đỉnh phong, giết ra một kiếm!
Thần văn dung nhập vào Tinh Không kiếm, trong thiên địa, hình như chỉ có một thanh kiếm, một kiếm chém ra!
Oanh!
Thiên băng địa liệt.
Hắc Báo một ngụm cắn nát những cành lá mà Lý Hạo cắt đứt, nhao nhao thôn phệ vào trong miệng, nhưng hình như những cành lá kia hóa thành sinh vật sống, biến thành từng cái cây nhỏ chui vào trong bụng Hắc Báo!
“Hậu duệ của Trấn Yêu sứ?”
Khuôn mặt đại thụ như sắp bốc hàn khí.
Thì ra còn có chỗ dựa, thế nhưng... Vậy thì sao??
Lá cây bị chém đứt, nhưng nó vẫn còn lực sát thương vô cùng cường đại, chỉ là một con chó có thực lực tứ, ngũ hệ mà thôi, mang theo một ít huyết mạch lực của Trấn Yêu sứ, thôn phệ thiên địa.
Nhưng thôn phệ xong, ngươi có thể tiêu hóa được sao?
Ngươi cho rằng ngươi là Trấn Yêu sứ?
Ngươi chết chắc rồi!
Vô số cây nhỏ đó chui vào trong bụng Hắc Báo, trong nháy mắt, cái bụng to lớn của Hắc Báo, rung lên ầm ầm!
Đại thụ không muốn quản nó, đang muốn đối phó với nghiệt súc Lý Hạo kia.
Đột nhiên, cành lá rung động.
Trong nháy mắt, Hắc Báo gào thét một tiếng, ọe...một tiếng, trong chớp mắt, hàng chục bóng người hiện lên.
Một vệt kim quang xông thẳng đến đại thụ.
Oanh!
Chu thự trưởng đánh ra một quyền, thiên băng địa liệt, gầm gừ một tiếng, khí huyết ngút trời, thậm chí còn cường hãn hơn trước!
“Muốn chết!”
Đại thụ hoàn toàn nổi giận, giờ khắc này nó biết vì sao Lý Hạo dám động thủ.
Tụ tập một đám Thần Thông?
Thần Thông cũng muốn giết ta?
Vô số cành lá lập tức hiện lên, xen kẽ thiên địa, không chỉ như thế, một con đường ánh sáng hiện lên, giống như một con đường Bất Hủ, trong nháy mắt, vô số cây nhỏ bay ra khỏi đường lớn.
Mọi người cũng không kinh hoảng, bọn họ biết đây là cái gì, lúc trước phân thân của đối phương cũng thi triển qua, bản nguyên công kích.
Quả nhiên, trong nháy mắt, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một cái cây nhỏ.
Mà tất cả mọi người đã sẵn sàng, thần văn bùng nổ.
Ầm ầm!
Thất khiếu của tất cả mọi người đều chảy máu, trong đó Chu thự trưởng và Trần Trung Thiên lại không ngừng hộc máu, thương tổn tăng gấp bội, trên người Trần Trung Thiên hiện ra từng kiện thần binh ngăn trở bộc phát, nhưng mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Quá mạnh!
Thực sự quá mạnh mẽ.
Còn cường đại hơn phân thân rất nhiều, nếu không phải mình nhất mạch nhất thần binh, hơn nữa còn có nhiều thần binh, thì chỉ bằng một kích này, chính mình cũng không ngăn được, đây là Bất Hủ sao?
Một lục hệ đỉnh phong như y, nếu đơn độc gặp phải, đối phương không phân tán công kích... Chỉ cần một kích, y đã chết.
Trần Trung Thiên không dám tin!
Chênh lệch lớn như vậy sao?
Ngay tại thời điểm này, đột nhiên, một cái cây nhỏ hiện lên, giữa thiên địa hiện lên một vòng hư ảnh, đi thẳng đến đại đạo bản nguyên. (*đại đạo = đường lớn)
“Ngươi dám!”
Đại thụ đang đối phó với tất cả mọi người, không ngờ những người này chỉ bị thương, mà không phải tử vong.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng cả kinh.
Nhất thời giận dữ quát một tiếng!
Oanh!
Tiếng vang thông thiên bộc phát ra, ầm ầm, lực lượng bản nguyên bao trùm thiên địa, giờ khắc này, hư ảnh Đế cung hiện lên, một gốc tiểu thụ khống chế Đế cung hướng thẳng tới đại đạo bản nguyên của đối phương!
Hình chiếu Đế cung trong nháy mắt trấn áp thiên địa!
Giờ phút này cây dừa không còn đứng lặng sừng sững ở địa phương nữa, mà là đột nhiên mọc lên, hóa thành một gốc đại thụ hình người, tứ chi rõ ràng, khuôn mặt hiện lên, trong nháy mắt biến mất trên con đường quang minh trong hư không!
Đây là một lão nhân trông rất già, giờ phút này mang theo một chút lạnh lùng, nhìn về phía tiểu thụ: “Hình chiếu Đế cung? Ngươi là cái tên ở vùng đất Ngân Nguyệt, thủ vệ Đế cung bỏ hoang?”
“Hóa ra là như vậy!”
Đại thụ bỗng nhiên nở nụ cười: “Thì ra là như thế, ta nói làm sao Lý Hạo dám xuống tay với ta, thì ra trông cậy vào ngươi... Nhưng bất quá ngươi chỉ là một Tuyệt Đỉnh, cũng không phải bản tôn mà chỉ là phân thân... Ngươi trông cậy vào một cái hình chiếu Đế cung này, là có thể trấn áp được đại đạo bản nguyên của ta ư?”
Cho dù nó rất suy yếu, nhưng thứ nhất, đối phương không phải là bản tôn; thứ hai, còn rất non nớt, bản nguyên lực cũng không quá nồng đậm, chỉ có vậy mà dám giết ta ư?
Giờ khắc này, bốn phương tám hướng, đều là võ sư Ngân Nguyệt.
Tất cả mọi người đều cảnh giác.
Quá mạnh!
Tiểu thụ đều đi ra rồi, trực tiếp vận dụng Đế cung trấn áp nhưng lại không thể trấn áp được, hình như đối phương còn rất hưởng thụ.
Tại thời điểm này, cây dừa dường như đang cười: “Thú vị, thực sự thú vị... Chuyện tốt, lại có một phân thân yêu thực... Nuốt ngươi, còn bổ dưỡng hơn so với nuốt hơn ức thần năng thạch!”
Đúng vậy, trong mắt nó, con bài tẩy trong suy nghĩ của Lý Hạo, tất cả đều là trò cười.
Cây này, là của mình.
Ta sẽ nuốt nó!
Ngay lúc này, liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đại thụ ghé mắt nhìn lại, cách đó không xa, Lý Hạo thu kiếm. Vừa rồi hắn không ra tay, mà là trong nháy mắt xuất kiếm giết hết tất cả cường giả Hồ gia ở gần đây!
Những người này, giống như đang xem xiếc khỉ đâu?
Còn có người lại muốn nhân cơ hội chạy ra khỏi di tích, làm gì vậy?