TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1622: Giết Bất Hủ (1)

Đại thụ trong di tích khổng lồ vô cùng.

Toàn thân sáng lên màu vàng kim óng ánh.

Lá cây to lớn cũng có màu vàng óng, trên cây còn có nhiều quả giống như trái dừa, chỉ là có vẻ hơi khô héo.

Lúc này, đám người nhanh chóng chạy từ xa tới.

Có nam có nữ, thoạt nhìn tuổi không lớn, thực lực cũng không kém. Lý Hạo liếc mắt một cái, lại có mấy vị Thần Thông tồn tại, hơi có chút kinh ngạc, người của Hồ gia?

Đối phương lại còn có mấy vị cường giả Thần Thông cảnh!

Lý Hạo nhìn thấy bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng nhìn thấy Lý Hạo. Giờ khắc này, nam tử trẻ tuổi dẫn đầu thấy rõ bộ dáng Lý Hạo, nhất thời biến sắc, sau một khắc, oán hận nhìn về phía hắn: “Là ngươi, Lý Hạo!”

Lý Hạo nhìn về phía thanh niên, không nhận ra.

Nhưng đối phương và Hồ Minh Pháp có chút giống nhau, có thể là con trai của Hồ Minh Pháp.

Hắn lười để ý, cũng không phản ứng mà là nhìn về phía đại thụ, ho khan một tiếng: “Tiền bối, trước tiên cho ta mượn 100 giọt nước suối sinh mệnh... Về phần những người Hồ gia này, chờ thương thế của ta khỏi rồi, xin tiền bối giao cho ta xử lý!”

Dứt lời, Lý Hạo lại ho khan một trận, máu tươi từ trong miệng chảy ra.

Cách đó không xa, đám người Hồ gia vốn còn rất kiêng kỵ, giờ phút này, ánh mắt khẽ động, Lý Hạo...bị thương?

Mà cây dừa, bây giờ cũng đang suy nghĩ.

Rốt cuộc có nên bắt lại Lý Hạo hay không?

Lý Hạo ở bên ngoài, có lẽ loại người này có thể cung cấp cho mình rất nhiều chỗ tốt, nhưng... Người này không bị khống chế, không như người Hồ gia rất nghe lời.

Bất quá, giờ phút này nghe Lý Hạo nói, nó cảm thấy, không thể giữ lại Lý Hạo được.

Người này, không có lòng kính sợ.

Dưới loại tình huống này, hắn đang cầu người nhưng lại còn có chút ý tứ ra lệnh. Chính mình là cường giả văn minh cổ đại, Lý Hạo quá lớn mật, giữ lại một gia hỏa không có lòng kính sợ, có lẽ cũng là tự tìm phiền não.

Thời điểm này, cây dừa đã có quyết định.

Mà giờ khắc này, hai mắt Lý Hạo cũng toát ra hồng quang nhàn nhạt, hắn muốn nhìn thấu cây đại thụ này, tìm sinh mệnh chi tâm của đối phương, đại thụ hình như cảm giác được cái gì đó.

Trên thân cây khổng lồ, xuất hiện một khuôn mặt hơi già nua.

Môi khép kín, dao động tinh thần: "Được, tuy nhiên... Trước hết ngươi cần giao giày Truy Phong và Tinh Không kiếm cho ta.”

Những thần binh cường đại này, trên tay Lý Hạo, có lẽ có thể phát huy ra uy lực cường đại.

Tuy nói nó không sợ Lý Hạo, nhưng nếu tránh được một ít phiền toái không đáng cũng là tốt nhất. Lý Hạo không có thần binh, trong mắt nó, có thể tùy tiện giết. Đừng nói chỉ là ngũ hệ Thần Thông, chính là lục hệ thất hệ, nó cũng có thể thu thập.

“Đại nhân!”

Lúc này, dường như người Hồ gia hiểu được điều gì đó, có chút không cam lòng, có chút tức giận.

Lý Hạo trọng thương!

Nhưng bây giờ, vị yêu thực này muốn giúp Lý Hạo khôi phục thương thế.

Nhưng rất nhanh, theo khuôn mặt của cây dừa nhìn về phía họ, những người Hồ gia này nhao nhao câm nín, chỉ có sợ hãi và thống khổ, vị yêu thực này không muốn vì Hồ gia mà giết Lý Hạo.

Thật không may, bọn họ chỉ có thể nhìn, không cách nào phản kháng.

Cây dừa rất hài lòng, đây mới là nô lệ mà nó muốn, vâng lời là được. Ngay cả khi kẻ thù giết gia gia và cha ở ngay trước mắt, không có mệnh lệnh của chính mình, cũng không dám nhúc nhích chút nào.

Đây mới là nô lệ lý tưởng.

Lý Hạo, vẫn là quá càn rỡ, có chút kiêu ngạo, nếu không, người này huyết mạch tôn quý, thân phận quan trọng, thật đúng là luyến tiếc giết Lý Hạo.

Còn Lý Hạo, lúc này khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau, gật đầu: "Được!”

Dứt lời, thở dài một tiếng, cầm Tinh Không kiếm đi về phía đại thụ.

Cây dừa có chút không vui: “Ném qua là được rồi!”

Tên này, tiến tới gần mình để làm gì?

Nó không quá nguyện ý tiếp xúc với gia hỏa này.

Lý Hạo bình tĩnh nói: “Đây là thần binh của tổ tiên ta, đại biểu cho tổ tiên. Người Lý gia đối với liệt tổ liệt tông đều rất kính sợ, tiền bối nói đùa, há có thể ném qua đó?”

“Lý Hạo có lỗi với liệt tổ liệt tông, bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy ra Tinh Không kiếm làm vật thế chấp... Là bội kiếm của Kiếm Tôn, ta hy vọng tiền bối...cũng có thể cho Tinh Không kiếm, cho Lý gia, một chút tôn trọng thiết yếu!”

Bộ dáng Lý Hạo có chút không vui, hai tay cầm kiếm, mang theo một chút không nỡ nhìn về phía đại thụ: “Tiền bối, mong ngươi...giữ thanh kiếm này, bảo quản tốt, ta sẽ nhanh chóng dâng thần năng thạch lên!”

Cây dừa ngày càng khó chịu.

Bất quá... Quên đi, nó cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, giao nộp là được.

Cái gì mà tôn trọng, tôn nghiêm, tất cả đều là trò cười mà thôi.

Về phần Kiếm Tôn, có khi đã sớm chết vô số năm tháng rồi.

Cho nên cây dừa lúc này, căn bản không có lòng sợ hãi. Nhưng Lý Hạo nói như vậy, nó cũng không phản bác. Trong nháy mắt, trên thân cây khổng lồ, hai chiếc lá to lớn giống như cánh tay, vươn về phía Lý Hạo.

Lý Hạo tiếp tục ho khan, cũng giơ hai tay lên, trình lên Tinh Không kiếm.

Ngay trong nháy mắt cánh tay lá cây của đối phương vươn tới, vô thanh vô tức, trên Tinh Không kiếm hiện lên một ánh kiếm.

Tựa như trời đất bị cắt ra.

Tinh Không kiếm sắc bén vô biên mặc dù, lúc này gặp phải lực cản vô cùng lớn, nhưng vẫn ở trong một tiếng cắt kim loại chói tai, két một tiếng, răng rắc...

Hai cánh tay bị gãy.

Lá cây giống như cánh tay, trong nháy mắt rơi xuống, hóa thành hai mảnh vàng óng.

Khoảnh khắc này, cây dừa thực sự có chút mịt mờ.

Giờ khắc này, nó nghĩ chính là, rốt cuộc Lý Hạo lấy lòng can đảm đâu ra?

Còn nữa, Tinh Không kiếm thật sắc bén, lại có thể khiến Lý Hạo cách mấy cảnh giới, một kiếm cắt đứt hai lá cây của mình. Lá cây cấp Bất Hủ, dễ dàng cắt đứt như vậy sao?

Mà người Hồ gia gần đó nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là sung sướng.

Điên rồi!

Bọn họ lập tức hiện ra ý niệm như vậy, Lý Hạo điên rồi.

Cây dừa luôn nói giúp Hồ gia báo thù, nhưng vừa mới thấy hai người giao dịch, người Hồ đều tuyệt vọng. Giờ phút này, Lý Hạo lại chủ động công kích cây dừa, đây không phải là chịu chết thì là gì?

Trong mắt siêu phàm đương đại, sự tồn tại của nền văn minh cổ đại là không thể so sánh, không thể trêu chọc.

Nhất là yêu thực!

Yêu thực bất tử bất diệt, vẫn sống đến bây giờ, chứ không phải là những chiến sĩ khải giáp chỉ còn sót lại tinh thần lực cùng tàn niệm, mà đây là cường giả vô địch chân chính.

Nhưng Lý Hạo...lại ra tay với yêu thực!

Một dòng máu kim sắc, nhỏ giọt xuống từ những vết cắt trên lá của đại thụ.