Năm đó thiên biến, tinh môn phong bế, Lý lão sư dẫn đầu rời khỏi, còn mình bọc hậu, vốn muốn sắp xếp học phủ xong xuôi, sẽ nhanh chóng rời đi, nào ngờ trời long đất lỡ, năng lượng trong nháy mắt bị rút sạch, bản nguyên đại đạo trong nháy mắt bị cắt đứt mọi liên hệ với ngoại giới.
Chính mình cũng không thể không ngủ say nơi đây, đã bỏ mất thời gian rời khỏi.
Bây giờ… còn có thể rời khỏi hay sao?
Bên ngoài tinh môn, nhất định đã xuất hiện biến cố.
Cường địch đến công kích?
Ai có thể ám sát Trường Sinh lão sư?
Huống hồ, ngày đó trong lúc hiệu trưởng rời đi, tám đại thành chủ, tám đại quân đoàn chủ soái, dẫn ngàn vạn quân, đồng thời rời đi, sao có thể gặp phải phục kích cơ chứ?
“Chỉ hận ta… thiên phú không đủ, chỉ có thể đi con đường bản nguyên, chưa thể nhập bản nguyên vào trong thiên địa… mất đi bản nguyên đại đạo gia trì… rơi vào giấc ngủ say…”
Hắc khải có chút bất lực, có chút bi ai.
Nếu không phải lần này tràn vào một chút năng nguyên, có lẽ bản thân mình sẽ chết đi trong giấc ngủ say.
Sau một khắc, nghĩ đến điều gì đó, trong mắt toát ra hồng quang: “Trong nháy mắt rút ra năng nguyên, đại đạo đứt đoạn… vùng đất Ngân Nguyệt, nhất địch có phản nghịch!”
Trong ngoài giáp công, nhất định là vì muốn ám sát hiệu trưởng và bọn người Trường Sinh lão sư… người nào to gan như vậy… đáng chết!”
Vùng đất Ngân Nguyệt, trong nháy mắt mất đi nguồn năng lượng, tất nhiên có người đã cản trở trong đó, trong ngoài giáp công những cường giả đang xuất chinh kia.
Hắc khải suy nghĩ rất nhiều.
Lại nhìn Lý Hạo và Hồng Nhất Đường ở bên trong, có chút bi ai.
Mạc võ giáng lâm, trời long đất lở, thời đại mới giáng lâm, thời đại thuộc về bọn hắn đã qua, mà thời đại mới… những người này chính là những tồn tại đỉnh cấp hay sao?
Đúng là một chuyện bi ai!
Chính là do có thể nhìn thấu ý nghĩ của một vài người, nó càng cảm thấy bi ai và bất đắc dĩ, cùng bất lực.
Tinh môn… có thể mở ra lần nữa không?
Có lẽ… đời này, cũng chỉ có thể lưu tại đây, im lặng chờ đợi tử vong, người này là truyền nhân của Lý gia, tay cầm Tinh Không Kiếm, hắn có thể mở ra tinh môn hay không?
Lý Hạo… ngươi có thể làm được sao?
Ta không biết.
Trong lòng thầm nghĩ, thậm chí có chút rơi lệ, thế nhưng… nhục thân sớm đã khô cạn, triệt để vỡ nát, đâu còn nước mắt để chảy.
Thời đại thuộc về chúng ta, ở trên mảnh đại địa này, đã trôi qua.
Mà ta… lại không muốn trở thành đám người thượng cổ kia chút nào.
Năm đó Cửu đế ngủ say, khiến thiên hạ loạn lạc, cuối cùng kẻ chết thì đã chết, nên hàng thì đã hàng… còn ta thì sao?
Ngàn vạn suy nghĩ, tràn vào trong đầu, mơ hồ cảm thấy, có lẽ không tỉnh lại thì tốt hơn.
…
Trong mật thất.
Lý Hạo đã đắm chìm trong đó, không cách nào rút ra.
Hồng Nhất Đường cũng thế, chỉ một chữ “Kiếm” thôi, cũng đã thiên biến vạn hóa, trong nháy mắt chuyển biến, các loại thần năng, gọi thì lập tức đến, mà đuổi thì lập tức đi.
Giờ phút này, hai người đều biết, thật sự đã gặp được đại cơ duyên.
Cảm ngộ biến hóa của mỗi một chữ, một quyển sách, giống như lạc ấn cả một thời đại.
Cái này còn trân quý hơn ngàn vạn lần so với một số thư tịch trước đây lấy được từ trong Chiến Thiên Thành.
Không có bí thuật cụ thể, chỉ có trình bày bản chất của chiến pháp võ đạo.
Quả thực quá khó tin!
Không biết qua bao lâu, Lý Hạo vung tay lên, một con chữ hiển hiện, chữ “Thủy” hiển hiện, trong nháy mắt hóa thành chữ “Băng”, lực lượng băng sương, trong nháy mắt băng phong tứ phương.
Sau một khắc, hóa thành chữ “Tuyết”, bông tuyết rơi xuống, nhưng rất nhanh tan vỡ, Lý Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, lẩm bẩm: “Khống chế không đủ, cảm ngộ không đủ, vốn dĩ… ta còn kém rất xa!”
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ nhưng điều này, bên tai vang lên âm thanh của hắc khải: “Đã 4 ngày, các ngươi dường như muốn sau 5 ngày sẽ rời khỏi, không nên chậm trễ thời gian, nên ra ngoài rồi!”
Lý Hạo trong nháy mắt tỉnh lại, đầu còn có chút căng cứng, có chút không dám tin: “Mấy ngày rồi?”
“4 ngày rồi!”
Hồng Nhất Đường cũng đỏ cả mắt, nhìn Lý Hạo, có chút mờ mịt: “Đã 4 ngày rồi sao?”
Làm sao có thể!
Chỉ trong nháy mắt mà thôi.
“Tinh thần lực của các ngươi yếu đuối, đã chìm sâu trong đó, 4 ngày cũng chỉ là thoáng qua mà thôi!”
Hắc khải hiện ra trước mắt hai người, vung tay lên, khép quyển sách lại.
Hai người có chút không nỡ.
Hắc khải bình tĩnh nói: “Nơi đây của ta, không có bảo vật gì có thể cho các ngươi, vật này chính là ban thưởng cuối cùng của các ngươi! Ra ngoài đi, nơi đây cần tiếp tục phong bế, ta cần phải an tĩnh một khoảng thời gian, lần sau nếu như muốn đến… chờ ta bình phục, các ngươi lại đến là được!”
Lý Hạo có chút hoảng hốt, nhìn thoáng qua hắc khải: “Ngươi… cũng muốn khôi phục hay sao?”
“Khôi phục ư?”
Hắc khải thì thào tự nói, cười: “Cái gì khôi phục không khôi phục, cho dù có khôi phục thì có thể làm sao chứ? Ta còn muốn nghĩ, các ngươi hẳn nên hội họp rồi!”
Dứt lời, hai người chỉ thấy trời đất quay cuồng, biến mất ngay trong mật thất.
Hắc khải cũng không đi ra, xếp bằng ngồi xuống, cầm quyển thư tịch, cẩn thận nhìn, có chút hoài niệm.
…