TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1537: Một quyển sách (7)

Trên quảng trường của học viện.

4 người 1 chó 1 cây đều ở đó.

Nhìn thấy Lý Hạo và Hồng Nhất Đường xuất hiện, Hầu Tiêu Trần có chút ngưỡng mộ: “Lấy được chỗ tốt nào rồi?”

Ngưỡng mộ nha!

Đương nhiên, mấy ngày nay, lão cũng đã quan sát không ít những bí tịch miễn phí kia, thu hoạch cũng không tệ lắm.

Lý Hạo thở hắt ra, vừa định nói gì, đột nhiên lại cảm giác nói không nên lời, lập tức có chút hãi nhiên, nhìn qua Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường cũng có chút chấn động, gật đầu: “Không thể nói được!”

Thiên Kiếm thản nhiên nói: “Ta sớm thử nghiệm qua, đây là chuyện bình thường, nơi đây có một vài bí thuật truyền thừa quá cao cấp, dường như đã bị cường giả bố trí vài thủ đoạn đặc thù, không cách nào truyền ra ngoài được, trừ phi được cho phép! Không cần nói các ngươi thu hoạch được gì, 4 ngày rồi, có phải nên ra ngoài rồi hay không?”

Trong lòng Lý Hạo khẽ động, tiền phạt… còn chưa nộp!

Hắc khải đã quên việc này hay sao?

Mặc kệ, lần đi vào này, đã xem được quyển sách này, thu hoạch vô cùng to lớn, khiến Lý Hạo cũng không còn quá quan tâm về tiền phạt, nhưng… không phạt vẫn là tốt hơn, tốt xấu gì cũng có chút thu hoạch.

Bằng không, nộp tiền phạt, sẽ trắng tay mất, bây giờ rất nhiều người đều cần nước suối sinh mệnh, lần này gần như đã tổn hao hết.

“Hắc khải tiền bối, chúng ta có thể ra ngoài bất cứ lúc nào hay sao?”

“Các ngươi có lệnh bài, đương nhiên là có thể”

Âm thanh của hắc khải lạnh lùng truyền đến: “Tiền phạt vẫn cứ phải nộp, đây là quy củ mà hiệu trưởng lập ra, chỉ là… có thể cho ngươi trì hoãn một khoảng thời gian, đừng tưởng rằng ta đã quên mất. Gần đây có một cái mỏ Thiên Tinh, ngươi có thể đến đó xem thử… đương nhiên, bên đó dường như có một số yêu thực, khả năng vẫn còn sống… nhưng ngươi cứ lấy thân phận là học viên của đại học võ khoa Viên Bình, lấy thân phận của sư trưởng Chiến Thiên quân để lấy… nếu không cho, chính là phản nghịch, cứ chém chết là được!”

Lý Hạo ngượng ngùng, ngươi đúng là nhớ rất kĩ.

Về phần chém chết… đừng làm bậy, ta còn cùi lắm?

Đối phương ít nhất cũng là Tuyệt Đỉnh.

Ta xông lên chém giết sao?

Nói như vậy, trấn nhỏ Thiên Tinh đích xác là ở đây, lúc trước đại học võ khoa Viên Bình xây dựng tại nơi đây, có thể chính là vì cái mỏ lớn này.

“Khoáng mạch kia… rất lớn hay sao?”

“Nếu những nguyên năng thạch rác rưởi trước đó có thể xem như mỏ nhỏ… đó chính là sự so sánh giữa biển cả và dòng suối, cự khoáng thật sự có thể nuôi sống cả một thế giới, năm đó cường giả vô số, những rác rưởi này há có thể so sánh?”

Lý Hạo hít sâu đè nén sự kinh hãi, hiểu rõ!

Ta đã nói rồi, nhiều cường giả như vậy, trông cậy vào một cái mỏ cung ứng năng lượng, đương nhiên là cái mỏ này không thể nhỏ được!

Quả nhiên, đây mới thật sự là mỏ lớn!

Chỉ là không biết, bây giờ còn sót lại bao nhiêu?

“Vậy chúng ta… có thể rời đi bất cứ lúc nào?”

Không có âm thanh.

Hiển nhiên, nó chẳng thèm trả lời, cũng không muốn trả lời.

Không có bàn giao bất cứ gì, cũng không nói lời tạm biệt, tôn hắc khải này dường như có chút không bình thường, Lý Hạo không biết nó so với Vương Thự Trưởng ai mạnh hơn, có lẽ… Vương Thự Trưởng cũng không bằng?

Nhưng vị hắc khải này, tác phong làm việc có chút cổ quái, dường như còn trầm mặc hơn Vương Thự Trưởng.

Thiên Kiếm trầm giọng nói: “Đi thôi!”

Về phần hắc khải, mọi người cũng không biết tâm tư y như thế nào, nơi đây không thể ở lâu, vị này mặc dù cho vài chỗ tốt, nhưng hành động tùy ý đánh giết Phù Đồ Sơn chủ trước đó, còn bị mọi người ghi tạc trong lòng.

Những cường giả cổ văn minh này, đối tốt với bọn họ dường như bọn họ cũng không thèm để ý, có lẽ… mình quá yếu hay sao.

Cũng đúng thôi, voi lớn sao có thể để ý con sâu cái kiến.

Nhưng vào lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, bên tai Lý Hạo, bỗng nhiên truyền đến âm thanh của hắc khải: “Bọn họ hình như đều ôm hi vọng rất lớn đối với ngươi, thậm chí Chiến Thiên Thành dường như cũng ôm một tia hi vọng đối với ngươi… nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, mặc dù tập hợp đủ tám thần binh, cũng đừng nên tùy tiện mở ra tinh môn, chỉ thế thôi, ra ngoài đi!”

Nói xong, mấy người Lý Hạo chỉ cảm thấy thiên địa lại xoay tròn.

Bọn hắn, đã được đưa ra ngoài!

Mãi đến sau khi mấy người toàn bộ biến mất, hắc khải hiển hiện, sau lưng từng bộ khôi lỗi cũng hiển hiện.

Hắc khải không chút tiếng động nhìn chăm chú những khôi lỗi sau lưng mình.

Hồi lâu, đột nhiên một tôn khôi lỗi mở miệng: “Lão sư cần gì phải vậy, chúng ta không hối hận, tối thiểu… vẫn còn sống! Mặc dù nhập vào khôi lỗi, hóa thành thân thể khôi lỗi, nhưng vẫn còn sống, không phải sao?”

Hắc khải im lặng.

Hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi… ta không thể giống như bọn họ vậy, hoàn thành trọng trách thủ hộ…”

Im lặng.

Giờ khắc này, những khôi lỗi kia cũng không nói gì, nhao nhao nện vào lồng ngực mình.

“Nhân tộc… vĩnh thịnh!”

Hắc khải trầm mặc không nói, tân võ… rốt cục còn ở đó hay không?

Chúng ta, khi nào có thể trở lại quê hương?

Ta rất nhớ nhà!