Ngân Nguyệt.
Bạch Nguyệt thành.
Sáng sớm, một đoàn xe kéo dài như đuôi rồng, đi ngang qua phố dài.
Một lá cờ đen có hình con cọp và chữ Lý treo thật cao, theo gió phiêu lãng, tựa như mãnh hổ gào thét, khinh thường sơn lâm.
Bốn phía, có chút dân chúng vây xem.
Nhìn đội xe xuất hành, hơi nghi hoặc.
Trú quân sao?
Nhưng cờ xí này, vì sao chưa từng thấy?
Có người hiếu kỳ.
Đoàn xe bao gồm hơn 20 chiếc xe lớn và vài chiếc xe nhỏ, đã từng có một đội hình như vậy vào đầu tháng 10, lần đó là một trong cự đầu của Ngân Nguyệt, bộ trưởng Tuần Dạ Nhân, Hầu Tiêu Trần vào Trung Bộ.
Lần này thì sao?
"Đây là vị đại tướng nào xuất hành vậy?"
Có người không kìm được nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi.
Nơi xa, trên một chiếc xe lớn, có người nhúc nhích lỗ tai, giống như nghe được, cao giọng quát: "Thiên Tinh tổng đốc, đô đốc của Thiên Tinh đô đốc phủ, bộ trưởng Lý đô đốc của Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân, hôm nay dẫn quân tiến về Thiên Tinh, trấn áp rối ren của Thiên Tinh, Liệp Ma quân tùy tùng!"
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến người ta bất ngờ.
Lý đô đốc không phải người đang ở Thiên Tinh sao?
Lúc nào trở về rồi?
Đương nhiên, điều này không quan trọng.
Đám đông lập tức sục sôi, khẽ bàn luận: "Đây là muốn đánh trận sao? Trước đó không lâu Hầu bộ trưởng mang đi hơn ngàn võ sư, hôm nay Lý bộ trưởng lại mang đi nhiều võ sư như vậy... muốn đem Ngân Nguyệt võ sư đến Thiên Tinh, đánh cho long trời lở đất sao?"
"Vẫn là người Ngân Nguyệt ta mạnh mẽ! Không nghe thấy sao? Dẫn quân đi Thiên Tinh trấn áp rối loạn... Ha ha... cũng để cho lũ người phương nam kia, kiến thức sự lợi hại của đàn ông phương bắc ta!"
"..."
Bốn phương tám hướng, đều đang nghị luận.
Khác với chuyến xuất hành khiêm tốn lần trước, lần này người nhiều, Lý Hạo vốn muốn khiêm tốn về Thiên Tinh thành, nhưng quá nhiều người, cuối cùng bên Ngân Nguyệt đề nghị giống như lần trước, quang minh chính đại, giống như Hầu Tiêu Trần, trực tiếp lấy hình thức đoàn xe, lao tới Thiên Tinh thành.
Ngân Nguyệt quân tới 1000 người, Liệp Ma đoàn mấy chục người, so với lần trước Võ Vệ quân xuất hành còn nhiều hơn.
Chỉ có điều cường giả không nhiều bằng lần trước.
Bây giờ, mạnh nhất trong Liệp Ma đoàn chính là Lưu Long vừa bước vào Uẩn Thần, ngoài ra chính là Vương Minh ở cấp độ Tam Dương, còn có Hách Liên Xuyên chết sống không đi, nhất định phải theo cùng một lúc, vị này là Tam Dương đỉnh phong.
Thoe như Hách Liên Xuyên nói, Tam Dương đỉnh phong, bây giờ tại Ngân Nguyệt đã mất đất dụng võ, trong này không xảy ra chuyện lớn, Tam Dương cũng lãng phí.
Đám đông quần chúng nghị luận ầm ĩ.
Đám đứng trên xe tải thì ưỡn ngực, đầy uy phong.
Người của Liệp Ma đoàn lái hai chiếc xe, phía sau là Thiên Nhân vệ do Ngân Nguyệt quân phái tới.
Giờ trên chiếc xe phía sau, một vị tướng lĩnh thanh niên tuổi không lớn lắm, mặc quân phục, cũng đang nhìn ra phương xa, phó quan bên cạnh nhỏ giọng nói: "Thiên phu trưởng, Ma Kiếm chưa xuất hiện."
Thanh niên khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Lần này, Vũ soái để gã suất lĩnh, đi theo Lý Hạo, lao tới Thiên Tinh, gã cũng không biết mình có cảm thụ như thế nào.
Tại Ngân Nguyệt, giờ chiến tranh rất khó bạo phát.
Nhưng Thiên Tinh, đó là đầm rồng hang hổ, Thần Thông như mây, sau một trận chiến, Thần Thông vẫn lạc hơn mười người, Húc Quang như cỏ rác, mà gã suất lĩnh chi Thiên Nhân vệ này, vốn là cường quân, gần như đều ở cực hạn của võ sư, thiếu một bước là có thể trở thành võ sư Trảm Thập cảnh.
Bách phu trưởng cũng là võ sư chân chính, vị thiên phu trưởng là gã, càng là võ sư Phá Bách viên mãn.
Thế nhưng... thế nhưng có đáng là gì chứ?
Trong thời đại siêu phàm hoành hành, trong thời đại võ sư đột phá Đấu Thiên, vượt qua giai tầng, chi quân đội này dù được cấp súng đạn, cũng không địch lại 1 vị Tam Dương.
Có lẽ có thể bức lui Tam Dương, nhưng bất kỳ một vị Húc Quang nào đến... trong nháy mắt sẽ hủy diệt toàn bộ bọn hắn.
Gã không rõ, chi quân đội như này, vì sao Vũ soái muốn phái đi Thiên Tinh thành?
Cũng không hiểu, nhân vật như Ma Kiếm, còn cần bọn hắn sao?
Làm việc vặt sao?
Hay để tăng thanh thế?
Vương Minh nói đi Thiên Tinh trấn áp rối loạn, gã thấy chính là chuyện tiếu lâm, tự mình dán vàng vào mắt của mình, so với lần trước Hầu bộ trưởng cùng Võ Vệ quân rời đi, bọn hắn kém xa.
Phải biết, Võ Vệ quân gần ngàn người, gần như người người đều là võ sư Phá Bách, còn có nhiều vị Đấu Thiên, còn có cường giả như Kim Thương.
Mà bọn họ thì có là gì?
Quay đầu nhìn về phía sau, trong xe, những quân sĩ kia, có người kích động, có người lo âu, có người tự ti, có người bất an.
Hiển nhiên, cũng cảm thấy bọn hắn quá yếu.
Ở trong Ngân Nguyệt quân, bọn hắn là tinh nhuệ, nhưng mọi người đều biết, thật ra Ngân Nguyệt quân cực kỳ yếu.
Mặc dù trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng sau đó, gã vẫn quát lớn: "Làm tốt cảnh giới, điều tra bốn phía, sau khi ra khỏi thành tiên phong mở đường..."
Bên cạnh, phó quan thở dài, nhỏ giọng nói: "Không cần đến chúng ta, thiên phu trưởng, ngươi không thấy sao, người của Liệp Ma đoàn phía trước sớm đã có người xuống xe, tiến lên dò đường sao?"
Thanh niên hơi cau mày: "Bọn hắn là bọn hắn, chúng ta là chúng ta, bọn hắn làm, không có nghĩa là chúng ta không làm!"
Thật ra phó quan muốn nói, làm cũng vô ích.
Thực sự có người muốn ám sát Lý Hạo, đám lâu la bọn họ có dò xét thế nào cũng vô dụng.
Nhưng giờ phút này, cũng không tiện nói nhiều.
Một đoàn xe, nhanh chóng chạy ra ngoài thành....