Cùng lúc đó.
Rất nhanh, có thám tử truyền tin tức ra....
Thiên Tinh thành.
Tuần Kiểm Ti.
Ti trưởng của Tuần Kiểm Ti kiểm tra ngọc truyền tin một hồi, cười lắc đầu, cũng lười nhiều lời, phô trương thanh thế, bề ngoài mà thôi.
1000 Ngân Nguyệt quân, hơn 50 bộ hạ cũ của Lý Hạo, Liệp Ma đoàn do chính hắn xây dựng.
Người mạnh nhất Đấu Thiên Tam Dương...
1000 Ngân Nguyệt quân, rõ ràng đều là người bình thường, võ sư không có mấy...
Quân đội như vậy, ngươi thống lĩnh 100,000 quân đến Thiên Tinh thành, có cái rắm gì?
Đừng nói 100,000, dù ngươi mang 1 triệu tới, cũng không hề có tác dụng.
"Phú quý về quê... cho rằng đến Thiên Tinh thành, là đến hưởng phúc sao?"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti không nói gì.
Lý Hạo này, làm sao lại thích phô trương như vậy?
Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho lắm.
Làm ti trưởng Tuần Kiểm Ti, y nhìn thấy nhiều thiên tài, biết quá nhiều đồ vật, thường thường sau khi chuyện thành công, yên ổn hưởng lạc, người như vậy không lâu dài, Lý Hạo hiển nhiên là bởi vì trận chiến thắng lợi ở Thiên Tinh, có chút vênh váo, thật coi Thiên Tinh thành là nhà mình, mang theo ngàn người mở đường, đến Trung Bộ phồn hoa hưởng lạc.
Vênh váo!
May mắn, Tuần Kiểm Ti không đầu tư quá nhiều ở trên người kẻ này.
Tuổi quá nhỏ, không chống được cám dỗ....
Giờ khắc này, không chỉ hắn nghĩ như vậy, rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Mang theo ngàn người quân đội đến Thiên Tinh, đây lại không phải Võ Vệ quân cường đại, tối thiểu có chút thực lực, mang theo 1000 người bình thường, đây không phải làm màu thì là gì?
Thậm chí ngay cả bản thân Ngân Nguyệt quân cũng nghĩ vậy.
Chúng ta, chính là đến làm việc vặt, phô trương thanh thế.
Bằng không, Ma Kiếm muốn chúng ta làm gì?
Giúp hắn giết địch?
Giết Tam Dương?
Giết Húc Quang?
Hay là giết Thần Thông?
Ngoài thành.
Đội xe ra khỏi thành, Lý Hạo mặc ngân khải, kim giáp bị hắn chuyển đổi thành màu bạc, hoàn toàn như trước, cực kỳ khiêm tốn.
Lý Hạo đứng ở cửa thành, chờ đợi đội xe đi ra.
Hắn định đi trước, nhưng sau lại lo lắng những người này xảy ra chuyện, dù sao thực lực quá kém, nên lựa chọn cùng đi, miễn bị người khác diệt gọn, hắn cũng không biết là ai làm.
Đội xe chậm rãi lái tới.
"Dừng xe!"
Xe dừng lại.
Đám người dồn dập nhảy xuống xe, Lưu Long quát: "Liệp Ma đoàn vốn có 54 người, thực đến 55 người, toàn viên đến đông đủ!"
Còn nhiều thêm 1 người!
1 người này, đương nhiên là Hách Liên Xuyên.
Tăng thêm Lưu Long, võ sư vừa đủ 50 người, ngoài ra còn có 4 vị siêu năng Vân Dao, Lý Mộng, Hồ Hạo, Vương Minh.
Lý Hạo nhìn về phía Hách Liên Xuyên, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Hách bộ, ngươi chắc chắn muốn cùng đi theo? Bây giờ Ngân Nguyệt Tuần Dạ Nhân, bộ trưởng đi, vị đại diện như bộ trưởng ngươi cũng muốn đi..."
Hách Liên Xuyên không cười, chỉ nhìn Lý Hạo, một lúc sau sau mới nói: "Ta không muốn lưu lại, lưu lại, đối với ta mà nói, sẽ chỉ càng ngày càng yếu!"
Y không muốn lưu lại nữa!
Lý Hạo không nói cái, ở hậu phương, thanh niên kia chầm chậm chạy đến, tiến lên hành lễ, quân lễ của Ngân Nguyệt quân khác với Chiến Thiên quân, ít hùng tráng, chỉ đơn giản giơ tay chào.
"Lý đô đốc, Ngân Nguyệt quân Bạch Nguyệt vệ vốn có 1020 người, thực đến 1020 người, toàn viên đến đầy đủ, cẩn tuân mệnh lệnh của đô đốc!"
Lý Hạo gật đầu, nhìn về phía thanh niên: "Ngươi tên gì?"
"Thuộc hạ Hoàng Thái Minh!"
"Vũ soái có quan hệ gì với ngươi?"
"Vũ soái là chủ soái của Ngân Nguyệt!"
"Ta nói quan hệ cá nhân."
Hoàng Thái Minh nhíu mày, rồi đáp: "Vũ soái là bà con xa của ông nội thuộc hạ, tằng tổ của ta là đường huynh đệ của phụ thân Vũ soái..."
Quan hệ này nói gần cũng gần, nói xa thật ra rất xa.
Nói cách khác, tằng tổ của Hoàng Vũ, cùng tằng tằng tổ của vị này là một người, vậy thì xa tận bao nhiêu đời.
Xem ra cũng không tính là đi cửa sau.
Lý Hạo nhịn không được cười, gần đây hay quan tâm tới những việc này, có lẽ là bị Trương Lượng kích thích, luôn xem thường mình, nói mình đi cửa sau.
"Không tồi!"
Lý Hạo gật gật đầu, nhìn về phía gã: "Vậy ngươi phải biết, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Ngân Nguyệt quân, mà là một thành viên của Liệp Ma quân, làm xong chuẩn bị này chưa?"
"Làm xong!"
Hoàng Thái Minh lớn tiếng đáp!
"Khiến các ngươi ly biệt quê hương, các ngươi có oán giận không?"
"Không có, làm quân nhân, vốn nên như vậy, chỉ là... làm quân nhân, hy vọng có thể ra chiến trường, mà không phải..."
Gã chần chờ một chút, vẫn hét lên: "Mà không phải trở thành vật phẩm trang sức, tuy chúng ta rất yếu, tuy chúng ta không chịu nổi một kích, song chúng ta cũng không hy vọng trở thành đồ trang trí vận chuyển tạp vật trong Thiên Tinh thành, chúng ta tòng quân nhiều năm, là vì giết địch!"
Lời này mang theo một chút không cam tâm.
Không cam tâm đến Thiên Tinh thành, trở thành vật trang trí cho Lý Hạo.
Lý Hạo cười: "Đây không phải nói nhảm sao? Không giết địch, ta mang các ngươi đi chơi hả? Ta rảnh lắm sao? Ta có tiền, còn phải nuôi một ngàn người các ngươi? Chính ta ngay cả ăn cơm cũng sắp không có mà ăn, Vũ soái của các ngươi sẽ không phát tiền lương cho các ngươi nữa, sau này đều là ta chi tiền!"
Lý Hạo cười: "Cho nên, trước khi các ngươi đến, hẳn Vũ soái cũng từng nói, tới... chính là cửu tử nhất sinh, cửu tử nhất sinh, chẳng lẽ là đi làm bình hoa, các ngươi cũng không đủ tư cách!"
Hoàng Thái Minh có chút bất ngờ.
Thật để cho chúng ta giết địch?
Nhưng chúng ta... chúng ta có thể giết ai đây!