TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1336: Chém giết (2)

Lão quốc công không hề tức giận, thủy hỏa thần thông bạo phát, biển cả sóng lớn lao vọt ra, cứ như trường long, quét sạch bốn phương, hỏa diễm bạo phát ở trong nước, giờ khắc này Thiên Tinh Hải cực kỳ diễm lệ.

Phích Lịch Thối không ngừng tránh lui, vẫn khó ngăn xu thế thất bại, thương thế lập tức gia tăng, miệng đầy máu tươi.

Cường giả rất nhiều!

Bây giờ, trong tam đại tổ chức, cường giả Diêm La vẫn chưa xuất hiện, mặc dù như vậy, trong nháy mắt số người hiển lộ Thần Thông cảnh, đã lên tới 6 người.

Mà cường giả Diêm La, ngay sau đó lập tức xuất hiện.

Ngay khi Viên Thạc xuất hiện, một người ngăn tại trước mặt lão.

Người xuất hiện, phong độ nhẹ nhàng, khác hẳn đám người Diêm La, người này có dáng vẻ thư sinh, khẽ cười: "Ngũ Cầm Vương đến, Sở Giang xin có lễ!"

Sở Giang Vương trong Thập Điện Diêm La!

Viên Thạc liếc mắt: "Ta cứ tưởng là Diêm La sẽ đích thân đến ngăn ta, tới tên tiểu quỷ, xem thường ta sao?"

"Hẳn là đủ rồi."

Sở Giang Vương cười: "Ngũ Cầm Vương thực lực không yếu, đáng tiếc... muộn 20 năm, nếu không ai cũng không dám nói có thể đánh lại Ngũ Cầm Vương, ta không dám, thủ lĩnh Diêm La cũng không dám, thế nhưng... dù sao muộn 20 năm, không phải sao?"

7 đại Thần Thông toàn bộ hiện thân.

Mà võ lâm Ngân Nguyệt, hình như không có ai đến.

Có nhiều chỗ đã bạo phát chiến đấu, có nhiều chỗ còn đang tán gẫu, ví dụ như Viên Thạc, đang tán gẫu với Sở Giang Vương, hình như cũng không sốt ruột....

Trong thành.

Hồ Khiếu nhìn một lúc, lại nhìn Lý Hạo, cười cười: "Còn ai nữa không?"

Y lại nhìn Hầu Tiêu Trần: "7 vị Thần Thông, dạng đại lễ này đủ phê chưa?"

"Tính cả chúng ta, 12 vị Thần Thông cảnh, đủ coi trọng Ngân võ lâm Nguyệt chưa nào?"

Hồ Khiếu nói: "Thiên hạ võ sư từ Ngân Nguyệt, không ai phản bác, cũng phản bác không được, cho nên, vì để tiễn đưa võ sư Ngân Nguyệt, chúng ta chuẩn bị rất đầy đủ, chúng ta biết, các ngươi sẽ tới!"

Hầu Tiêu Trần cười cười, khí tức trên thân càng ngày càng mạnh, hơi xúc động: "Hồ ti trưởng, không thể không nói... ngươi rất coi trọng chúng ta! Cũng tốt, người khác thì không thấy, ngược lại thấy Phích Lịch Thối, ta truy bắt hắn hơn hai mươi năm, tên này trốn quá nhanh, luôn không thấy được người, hôm nay ngược lại đã thấy được."

Lão cười cười, Phích Lịch Thối luôn không hiện thân, thật ra có liên quan với lão, hay đúng hơn có liên quan đến Võ Vệ quân.

Lão đã truy bắt Phích Lịch Thối hơn 20 năm.

Hơn 20 năm trước, Phích Lịch Thối đánh nhau với người ta, giết lầm rất nhiều quần chúng hóng chuyện, từ ngày đó trở đi, lão luôn truy bắt đối phương, kết quả đối phương chạy không thấy bóng dáng, kết quả... hôm nay thấy rồi.

Võ sư của võ lâm Ngân Nguyệt, không phải đều là người tốt.

Cũng có người xấu.

Phần lớn đều bị giết, chỉ một phần nhỏ còn sống, ví dụ như Phích Lịch Thối, ở trong mắt của Hầu Tiêu Trần đó chính là cái người xấu.

Nơi xa, Phích Lịch Thối một mình độc chiến lão quốc công, bỉ ổi cười vang đất trời.

Hình như biết Hầu Tiêu Trần có lẽ sẽ nói đến mình, dù không nghe thấy, giờ cũng cười ha ha: "Hầu Tiêu Trần, Hoàng Vũ, đến bắt lão tử đi! Ha ha ha, bắt không được chứ gì? Biết lão tử 20 năm nay trốn ở đâu không? Không biết chứ gì!"

"Nói cho các ngươi biết, đừng rớt cằm nhé... những năm qua, bố mày cưới 9 vợ, sinh 28 đứa con, còn làm đại địa chủ tại Lâm Giang, gia tài bạc triệu, sung sướng thoải mái cực kỳ!"

"Chúng mày truy bắt bố mày, thì bố mày chạy sang Lâm Giang, ha ha ha, vẫn éo bắt được, Lâm Giang Phàn Xương biết thân phận của bố mày, nhưng vẫn luôn che chở cho bố mày, hehehe, sảng khoái, lần này nếu bố mày không chết, bố mày sẽ đến Đại Ly tìm nơi nương tựa... chúng mày tiếp tục bắt tiếp đi, hehehe!"

Y cười rất ngông cuồng.

Thế nhưng bị đánh rất thảm, lão quốc công nhẹ nhõm thi triển thần thông, y chỉ có thể không ngừng lùi lại, không ngừng ói máu, thực lực chênh lệch rõ rệt, e rằng y chỉ mạnh hơn Thuế Biến một chút, mạnh có hạn.

Trên từng chiến trường, trừ Thiên Kiếm giằng co với tam đại Thần Thông, chỉ có Hoàng Vũ đối đầu Phù Đồ sơn chủ, còn hơi chiếm thượng phong.

Mà như này, đã là toàn bộ sao?

Lý Hạo quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nói: "Hồng Nguyệt tam đại tổ chức, cử đến 5 vị Thần Thông, ta cũng thật không ngờ. Ta nghĩ đến đám các ngươi sẽ cấu kết hải tặc, ví dụ như hải tặc Bắc Hải, cháu trai của hắn bị ta bắt, Bắc Hải Vương lại không đến? Còn nữa, cấp trên cũ của Hầu bộ lão, Bình Nguyên Vương không đến sao?"

Những kẻ này, mới là cường địch trong tưởng tượng của hắn.

Kết quả, Hồng Nguyệt cử tới những 3 vị Thần Thông, là điều hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Lý Hạo vốn nghĩ loại người như Ánh Hồng Nguyệt sẽ không phái người đến, nếu không thì chỉ cử một người đến xem náo nhiệt... kết quả tới những 3 vị, thật sự có chút bất ngờ.

Hồ Khiếu đầy thâm ý nói: "Võ sư Ngân Nguyệt, không phải cũng không đến toàn bộ sao?"

Ví dụ như Địa Phúc Kiếm, như Quang Minh Kiếm, như Cáp Cáp Quái.

Những người này còn chưa tới.

Lý Hạo hiểu ý, gật gật đầu: "Cũng đúng!"

"Ngươi không sợ sao?"

Hồ Khiếu nhìn Lý Hạo, cười cười: "Lý Hạo, bởi vì ngươi lỗ mãng, tạo thành kết quả hiện tại, ngươi không cảm thấy hối hận sao?"

Giết người tru tâm.

Hình như y hi vọng Lý Hạo sụp đổ.

Bởi vì ngươi, nên mớitạo thành nhiều kết quả ác liệt.

Rất nhiều võ sư Ngân Nguyệt, lần này rất có thể sẽ không rời khỏi Thiên Tinh thành.

Bên cạnh, Nam Quyền cười to, khí huyết trùng thiên: "Thằng giặc già, xem thường võ sư Ngân Nguyệt sao? Vậy xem xem hôm nay chúng ta có thể liều chết mấy cái!"

Dứt lời, giận dữ quát: "Bắc Quyền, tên phế vật nhà ngươi, ngươi chỉ có thể đánh cùng Bá Đao sao? Ngươi cũng xứng xưng Bắc Quyền?"

Nơi xa, khóe miệng của Bắc Quyền chảy máu, cảm khái: "Đây không phải là do hết cách sao? Chúng ta trừ phi đứt đoạn khóa siêu năng, nếu không... sao có thể địch nổi Thần Thông! Thằng nhóc gây chuyện thị phi, khiến chúng ta liều mạng... lần trước mới nói với hắn, phải khiêm tốn, phải quy củ một chút!"

Bọn họ trò chuyện.

Cách không mắng lẫn nhau.

Mà Lý Hạo, cúi đầu, giống như đang tự hỏi cái gì, đang hối hận.