Hồ Khiếu không để ý, y tiếp tục nhìn về phía bờ biển, có chút cau mày: “Địa Phúc Kiếm cùng Quang Minh Kiếm thật không tới sao?"
Hiển nhiên, y còn đang đợi.
Chờ đợi hai người kia!
Không chỉ hắn, những Thần Thông ở bờ biển, hình như cũng chưa dùng hết toàn lực, cũng đang chờ đợi những võ sư kia đến.
Bọn họ hình như đang sợ, sợ đánh chết những người này, hai người kia chạy trốn.
- Ầm!
Ngay vào lúc này, một vòng kiếm quang bắn khắp phương, song kiếm sát nhập, long trời lở đất, biển cả giống như xoay ngược lại.
Hai người đạp không đến, Địa Phúc Kiếm vung kiếm phá không, ầm ầm, một người từ đáy biển hiện ra, mặc áo bào màu vàng, trông cực kỳ uy nghiêm, bật cười: "Hồng Nhất Đường, ngươi cảm giác không tệ! Lần trước ngươi giết Càn Phong tướng quân, ta vốn định trực tiếp đi tìm ngươi... hiện tại không cần nữa!"
Lão nhìn về phía Địa Phúc Kiếm, vừa nhìn về phía Quang Minh Kiếm, thời khắc này hai người có vẻ hơi chật vật, thở hồng hộc, giống như chạy thật nhanh cả đoạn đường dài, mới đuổi tới.
Hồng Nhất Đường nhẹ nhàng thở hắt ra: "Bình Nguyên Vương, mỗi lần đều có ngươi! Loạn 3 tỉnh phương bắc có ngươi, trận chiến Bắc Hải có ngươi, năm đó Võ Vệ quân có ngươi, ngươi thật khiến người khác ganh tỵ!"
"Hoàng thất Cửu Vương, chắc ngươi là nhiều chuyện nhất."
Bình Nguyên Vương lộ rõ uy nghiêm, cười nói: "Không phải ta nhiều chuyện, là võ sư Ngân Nguyệt ngươi, từ xưa đến nay, vẫn luôn loạn lạc thiên hạ, loạn của thiên hạ, loạn phương bắc!"...
Giờ khắc này, Hồ Khiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đến rồi!
Y chờ nãy đến giờ, thật ra chỉ sợ dọa chạy hai vị này, hai vị này tới thì y yên tâm rồi.
Địa Phúc Kiếm cùng Quang Minh Kiếm vừa đến, lần này tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, võ lâm Ngân Nguyệt lớn như vậy, võ sư nổi danh còn có một vài người, nhưng còn rất đi, Cáp Cáp Quái có thể là Triệu Thự Quang, một kẻ tương đối mạnh chính là Khổng Khiết.
Thế nhưng không đáng để lo!
Về phần hai người này sao có thể đuổi tới nhanh như vậy, Cửu Ti xuất không ít lực, ví dụ như dọc đường sắp xếp máy bay trực thăng trực tiếp hộ tống, đúng vậy, Cửu Ti trắng trợn làm như vậy, chỉ sợ bọn hắn không đến!
Tới rồi, vậy dĩ nhiên tốt nhất.
Lý Hạo cũng thầm thở dài, ta định tại 3 ngày sau, chính là không hy vọng các ngươi tới, cần gì chứ.
Võ sư Ngân Nguyệt... đều ngu xuẩn như vậy.
Đây không phải Ngân Nguyệt, đây là Thiên Tinh thành.
Có thể tới đều tới... còn có thể làm sao?
Hầu Tiêu Trần lấy ra trường thương, trên tay của Ngọc La Sát xuất hiện một đôi bao tay bạc như cánh ve, sát khí nghiêm nghị.
Đến giờ khắc này, không có quá nhiều ngôn ngữ.
Trong nháy mắt, có người xuất thủ!
- Ầm!
Kim mộc tướng giao, một cỗ thế ngập trời bạo phát, vị nguyên soái đến từ Quân Pháp Ti Thiên Tinh quân, y lao thẳng đến Hầu Tiêu Trần, thứ cầm trong tay cũng là trường thương, đâm thương ra, thần thông bạo phát!
Hai cỗ siêu năng thần thông tụ hợp, cực kỳ cường hãn, Hầu Tiêu Trần quát chói tai, đâm lại một thương, Hỏa Phượng Thương cũng bắn ra ánh sáng, trời long đất lở.
- Ầm!
Tường thành lập tức đổ sụp một phần.
Bốn phía, những quý tộc kia dồn dập chạy tứ tán.
Kkế hoạch chém đầu của Lý Hạo, hoàn toàn tan vỡ.
Nam Quyền, Ngọc La Sát liên tiếp ra tay, trong hư không, Húc Quang đỉnh phong Tần Liên, do dự một chút, kế đó cắn chặt răng, cũng vung kiếm chém ra, đánh tới một vị Húc Quang thuế biến!
Thế nhưng... song phương chênh lệch quá xa.
Vốn còn muốn trông cậy vào đám võ sư Ngân Nguyệt bên ngoài đến giúp, ai biết sẽ là kết quả như vậy.
Mà bên ngoài, tiếng ầm ầm trong nháy mắt tăng lớn.
Thiên Kiếm ra tay!
Lúc này, giống như toàn thế giới chỉ có thanh kiếm này, sau đó, âm thanh lãnh ngạo của Thiên Kiếm truyền đến: "Phế vật 3 người các ngươi, cũng xứng cản ta?"
- Ầm!
Trường kiếm chấn động, 3 vị cường giả Thần Thông cảnh, bỗng dồn dập lui về sau một bước, có chút hãi nhiên tái mặt.
Thiên Kiếm... mạnh vậy sao?
Quá mạnh!
Ngay cả Hồ Khiếu, cũng nhịn không được nghiêng đầu nhìn, Thiên Kiếm rất mạnh, Thần Thông cảnh triệt để vững chắc, khó trách lớn lối như vậy, vì chặn đường y, tam đại Thần Thông liên thủ, đãi ngộ này, những người khác không có.
Mà ở nơi khác, trong chớp nhoáng này, khí huyết tinh thần của các võ sư dồn dập hiện lên, thực lực của Địa Phúc Kiếm tăng vọt, mà Bình Nguyên Vương cũng không kém bao nhiêu, vẫn tươi cười như cũ: "Hồng Nhất Đường, ngươi rất mạnh, chín ổ khóa siêu năng đều bão hòa? Nhưng... ta hình như cũng không kém mấy!"
Y cũng là võ sư!
Đúng vậy, võ sư.
Giờ phút này, khí huyết hiện lên, mạnh đến cực hạn, hư không dường như có chút rạn vỡ, y cười khẩy nói: "Quang Minh Kiếm, ngươi tránh ra, để cường đạo Bắc Hải kia chơi với ngươi, ta chơi với Hồng Nhất Đường!"
Quang Minh Kiếm biến sắc, sau đó một kiếm xuyên phá biển cả, mà đáy biển bỗng có người lòi ra, đó là một lão nhân với hai tay để trần, cầm trong tay hai lưỡi búa, trông đặc biệt hung hãn!
Bắc Hải Vương!
Lão ta liếc nhìn Bình Nguyên Vương, không nói gì, lại nhìn về Quang Minh Kiếm, cuối cùng quay đầu nhìn về phía nơi xa, thanh âm rất lớn: "Nếu cháu của ta xảy ra chuyện, họ Hồ, đừng trách ta trở mặt!"
Giọng của Hồ Khiếu vọng từ xa tới: "Đương nhiên sẽ không!"
"Vậy thì tốt!"
Bắc Hải Vương đáp, bổ búa về phía Quang Minh Kiếm, lạnh lùng nói: "Lần trước, ngươi giết đại công dưới trướng bản vương, nên ngờ tới hôm nay!"
Quang Minh Kiếm khẽ nhíu mày, vội né tránh, nhìn về phía Địa Phúc Kiếm, xoay người bỏ chạy.
Ở đây, ả có thể sẽ liên lụy Hồng Nhất Đường.
Bắc Hải Vương vậy mà cũng bước vào Thần Thông.
Đến giờ khắc này, tất cả võ sư đều hiểu... lần này, các nhà thật dồn lực rất mạnh, hạ quyết tâm chiến đến cùng, muốn hoàn toàn tiêu diệt bọn họ.