Vũ Kỳ liếc mắt một cái: "Ta thì làm sao biết được!"
Nói thì nói như vậy, một lát sau nàng lại có chút nho nhỏ mừng thầm nói: "Bởi vì có người dám giết bọn hắn! Tuyên án bọn hắn! Bọn hắn bóc lột dân thường, bọn hắn muốn chặn đường không cho chúng ta tiến lên, không cho chúng ta nhìn thấy hi vọng...Bây giờ có người đang đánh phá cái giai tầng này, đánh vỡ quyền hành của bọn hắn. . ."
Nói đến đây thì ngừng lại.
Nhìn thoáng qua đệ đệ mới thở dài nói: "Thật ra...Ta biết không có hi vọng tuy chỉ vừa mới bắt đầu nhưng cũng...Rất đáng để vui rồi, hắn cũng không có chạy, không phải sao?"
Vũ Minh gật đầu, một lát sau lại khẽ nói: "Không có chạy...Thì phải chết."
Vũ Kỳ hơi thất thần.
Giờ phút này không biết vì sao bỗng nhiên tầm nhìn phía trước phủ một tầng sương, khóe mắt có chút cay, đúng vậy không chạy liền phải chết.
Lời này bỗng nhiên để nàng có chút nghẹn ở cổ họng, để nàng đau khổ nói không nên lời.
Giống như nhìn thấy máu tươi đầy đất.
Giống như nhìn thấy thi thể Lý Hạo bị treo lên thật cao, lại giống như nhìn thấy ánh mắt tràn đầy đau khổ của hắn. . .
Vũ Kỳ dùng sức lắc đầu, bỗng nhiên dùng sức đánh mạnh một cái lên đầu Vũ Minh!
"Không cho phép ngươi nói bậy!"
Thanh âm có chút bén nhọn, dọa mấy đứa trẻ ở xung quanh đều nhao nhao nhìn tới.
Bị Vũ Kỳ đánh, Vũ Minh chỉ ôm đầu không dám lên tiếng, thấy những người khác nhìn đến thì Vũ Kỳ hung hãn nói: "Nhìn cái gì vậy, lại nhìn nữa thì ta cũng đánh các ngươi!"
Không có người lên tiếng.
Mấy tiểu hài tử nói nhỏ, Vũ Kỳ cũng không nghe được, có người xì xào bàn tán nói: "Vũ Kỳ tỷ dữ dằn như vậy, chẳng giống quý tộc gì hết!"
"Nói bậy, quý tộc thì làm gì ở chung với chúng ta. . ."
"Cũng đúng nha!"
". . ."
Vũ Kỳ không nói thêm gì nữa, chỉ lại sờ lên đầu đệ đệ, có chút oán trách: "Lần sau không cho phép ngươi đi trù ẻo người khác nữa!"
Vũ Minh vội vàng gật đầu, bị tỷ tỷ đánh một cái nên cũng sợ, không dám nói nữa.
Vũ Kỳ một bên xoa đầu cho đệ đệ, một bên nhìn về phía một phương hướng nào đó, ngày mai...Hắn sẽ không chết, đúng không?
Nàng không biết nên hỏi ai chỉ là trong lòng thầm nghĩ như vậy.
. . .
Tổng bộ Tuần Dạ Nhân.
Lý Hạo không quan tâm người ngoài nghĩ như thế nào, hôm nay hắn không có cao quý như vậy, không có vĩ đại như vậy, những ngày qua làm ra mấy việc như vậy đều là vì tâm, vì võ càng là vì bất bình.
Cứu vớt sao?
Tạm thời còn không ở trong cân nhắc của Lý Hạo, bởi vì hắn biết cái này quá xa vời, rất khó mà thực hiện được.
Hắn chỉ là một võ phu.
Hắn không phải là người dám khai sáng thời đại mới, hắn không làm được nhiều điều như vậy, thứ duy nhất hắn có thể làm là giơ lên thanh kiếm này, chém hết chuyện bất bình dù là...Gió xuân lại sinh sôi, thì lần tiếp theo sẽ càng nhiều càng đi quá bổn phận.
Không ai biết Lý Hạo thực sự muốn làm gì, bởi vì Lý Hạo chính mình cũng không rõ.
Chỉ là giang hồ máu chưa lạnh!
Ta là võ sư là giang hồ nên gặp chuyện bất bình thì ra tay.
Người khác làm không được, người không có cảm xúc thì ta đến!
Giờ phút này hắn đối diện với Hầu Tiêu Trần.
Ngọc tổng quản ngồi ở một bên yên lặng lắng nghe, giống như đang chứng kiến cái gì, giờ phút này nàng vô cùng lo lắng cũng cảm giác vô cùng thần thánh...Cái loại cảm giác giao tiếp với võ lâm minh chủ kia.
Mà Lý Hạo cùng với Hầu Tiêu Trần cũng không có nhiều suy tư như vậy.
Lý Hạo vừa mới lấy ra con dấu mà tiểu Diệp vừa đưa tới, dáng vẻ của tiểu Diệp ô cùng hưng phấn nhưng mà Lý Hạo cũng không nói gì thêm.
Hắn lấy ra con dấu thả ở trước mắt Hầu Tiêu Trần.
Hầu Tiêu Trần cũng chỉ nhìn thoáng qua, hắn nhìn về phía Lý Hạo, muốn biết...Ngươi muốn nói cái gì.
"Ngày mai Hầu bộ đừng ra tay!"
Sắc mặt Hầu Tiêu Trần hơi biến dạng.
Lý Hạo bình tĩnh nói: "Đương nhiên nếu như có thể vậy thì ta sẽ ra tay! Nếu như không thể thì Lý Hạo...Sẽ không làm, giết không bao giờ hết, bất lực...Nhiều thêm mấy người chịu chết thì khác nhau ở chỗ nào?"
"Võ Vệ quân còn trong thành, cho nên thường là không có hi vọng, cường địch quá nhiều thì bộ trưởng liền phải trốn đi, chờ đến khi trở lại Ngân Nguyệt, sớm muộn cũng sẽ đến ngày này!"
Hầu Tiêu Trần yên lặng nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, cũng không lên tiếng.
Lý Hạo thẳng tắp nhìn xem hắn: "Ta thiếu bộ trưởng một cái nhân tình, không muốn nợ thêm ân tình của ngươi, những thứ này ta không trả nổi, nợ nhân tình càng khó trả. Ta làm tất cả những chuyện này là bởi vì ta là người giang hồ, bộ trưởng thì không phải! Coi như ngươi là quan tốt, người giang hồ nói kiểu giang hồ, sư phụ ta nói giang hồ võ sư, ngươi không nghe ta thì ta liền giết ngươi! Làm quan hẳn không phải như thế!"
Hầu Tiêu Trần vẫn hơi trầm mặc.
Lý Hạo cầm lấy con dấu: "Đây là mệnh lệnh của Tuần Dạ Nhân!"
Hầu Tiêu Trần bật cười, nói khẽ: "Ngươi tên này ngược lại là rất cẩn thận."
"Thật ra không có ý nghĩa."
Lý Hạo cũng cười: "Chỉ là Võ Vệ quân còn có ngàn người, đều là võ sư của Ngân Nguyệt nhưng thực lực quá yếu, những chuyện không thể làm thì cần gì phải chịu chết? Lời này rất có lý, ngày sau tái chiến thì giang hồ bất diệt, võ sư bất diệt!"
Hầu Tiêu Trần cười.
Lại nhìn Lý Hạo hồi lâu. "Ngươi cảm thấy...Khi nào mới có hi vọng?"