Lời nói của Lưu Vân Thanh, khiến Lý Hạo không phục, không cam lòng!
Ai nói dân tâm là vô dụng?
Đúng là trò cười!
Chỉ cần dám, chỉ cần đồng ý, người bình thường vẫn có thể đánh lại, có thể quật khởi.
Thậm chí trong lòng hắn có một số ý nghĩ, ngàn người trước mắt này đều không yếu, Phá Bách viên mãn cũng có một đống, nếu như tất cả đều học được Thập Hoàn Phong Sơn Trận, dung nhập khí huyết vào trong cơ thể của Lý Hạo…lấy hắn làm hạch tâm của trận pháp, hắn thậm chí dám đi đấu với Thần Thông!
Trước kia cảm thấy, đám gia hỏa này không đáng tin cậy.
Bây giờ nhìn lại, ừm... cũng được.
Ít ra đáng tin cậy hơn những người ngoài Ngân Nguyệt kia, tâm tư của Lý Hạo lập tức xuất hiện một chút thay đổi, hắn muốn đoạt quyền… xì, hắn muốn giúp Hầu Tiêu Trần nuôi một số quân đội, lão Hầu hình như hơi bị nghèo.
Về phần vì sao không có nói trước với Hầu Tiêu Trần… Lý Hạo cũng lười nói, Hầu Tiêu Trần dường như đang ở bên ngoài bức tường của đại viện, vị này cũng đang nghe đó thôi.
Coi bộ, dường như có ý muốn vào đánh mình thì phải.
…
Theo lời nói của Lý Hạo, một số người có chút kích động, có chút hô hấp dồn dập.
Bước vào Đấu Thiên, bước vào Uẩn Thần, trận pháp đặc biệt, kích hoạt áo giáp…
Ông trời ơi!
Mộc Lâm cũng hơi kích động một chút, rất nhanh hoàn hồn, nhe răng, cười có chút khó khăn, cự tuyệt nói: “Cái này… bọn ta cũng không làm chủ được, Lý Đô Đốc, ngươi… ngươi đi hỏi Bộ Trưởng, hỏi lão đại Kim Thương thử xem… chúng ta… chúng ta không thể làm như vậy…”
Theo sự cự tuyệt của y, ánh mắt của một số ít người có chút ảm đạm, nhưng cũng không lên tiếng.
Đúng vậy a!
Bọn họ muốn mạnh lên, nhưng bọn họ là do Hầu Tiêu Trần một tay bồi dưỡng, há có thể vong ân phụ nghĩa, phản bội chủ cũ sau?
Đương nhiên, giống như Lý Hạo đã nói, bọn họ cũng có thể suy tính một chút.
Lý Hạo cũng là một thành viên trong hệ thống của bọn họ, là võ sư Ngân Nguyệt, là Thiên Phu trưởng tạm thời của Võ Vệ Quân, là phó Bộ Trưởng của Tuần Dạ Nhân…
Vả lại, quan hệ với Hầu Tiêu Trần cũng không tệ.
Nếu không, mọi người cũng sẽ không động tâm?
Lý Hạo cười ha hả nói: “Không suy nghĩ một chút sao? Về phần Bộ Trưởng bên kia, mọi người tới lão cũng sẽ không nói cái gì, giai đoạn của ta bây giờ cũng sẽ không cần toàn bộ, chỉ cần một nửa mà thôi, mặc áo giáp mới có thể đến… người muốn ở lại, cũng có thể đưa áo giáp cho người muốn đi… chẳng phải cũng là ăn cùng một nồi cơm của chúng ta hay sao?”
Mộc Lâm ngượng ngùng nói: “Vậy… vẫn nên hỏi ý kiến của Bộ Trưởng một chút!”
Lý Hạo cười rộ lên.
Ngoài cửa, có người khẽ cười nói: “Lý Hạo, ngươi lại nghĩ ra yêu sách gì thế?”
Hầu Tiêu Trần chắp hai tay sau lưng, cùng Ngọc Tổng quản bước vào, mang theo nụ cười, nhìn về phía Lý Hạo, ánh mắt có chút… có chút bộ dạng muốn giết người, hảo gia hỏa, ngươi đang làm gì thế?
“Bộ Trưởng!”
Mọi người đều rùng mình.
Bộ Trưởng đã đến.
Lý Hạo lại là cười ha hả: “Bộ Trưởng, ta đang tính con đường tương lai cho các huynh đệ… Bộ Trưởng cũng biết, gần đây thu hoạch rất nhiều, tiền của ta cũng không biết phải tiêu vào đâu, tiền cái đồ chơi này, bỏ ra mới là tiền, còn nếu không xài thì chỉ là tảng đá, ta chẳng phải là đang nghĩ, tất cả là đồng liêu, muốn tranh thủ một chút phúc lợi cho mọi người hay sao?”
“Vậy ngươi cứ trực tiếp đưa ra là được!”
Hầu Tiêu Trần cười giống như không cười.
Lý Hạo thở dài: “Ta cũng muốn a! Nhưng võ sư Ngân Nguyệt, đều không phải loại người thích đồ bố thí kia, ta biết rõ mọi người, hiểu rõ bọn họ, nếu ta tặng không, mọi người có thể không ngại sao? Chắc chắn sẽ lưu lại tâm ma!”
Trong lòng mọi người ngầm rống lên, bọn ta sẽ không như vậy đâu.
Bọn ta tuyệt đối sẽ không lưu lại tâm ma!
Ngươi cứ tặng đi!
Nhưng hắn đã nói như vậy, thì mọi người còn có thể nói cái gì nữa chứ, chẳng lẽ thật sự không biết xấu hổ mà nói, bọn ta thích được ăn không, ăn miễn phí hay sao?
Mọi người ở đây đều không phải là Nam Quyền…
Khụ khụ, Nam Quyền cũng không hề ăn không, thời điểm đánh nhau, gọi lão mà nói, lão sẽ đánh, trả tiền là được.
Hầu Tiêu Trần cũng không thể phản bác được.
Lão có thể nói gì đây?
Mộc Lâm cũng cười cười xấu hổ: “Đúng vậy, Lý Đô Đốc nói không sai, các huynh đệ đều không phải là loại người này, phải bỏ ra mới có thu hoạch, tuân theo tinh thần cổ võ, có thu hoạch ắt phải có bỏ ra!”
Lý Hạo buông thả hai tay, bất đắc dĩ nói: “Bộ Trưởng, ngươi cũng nghe đấy, cho nên… ta có thể không quan tâm đến võ đạo chi tâm của mọi người hay sao?”
“….”
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Ngươi cũng có thể tặng cho ta…”
“Đưa Bộ Trưởng rất lãng phí!”
Lý Hạo thở dài: “Bộ trưởng lấy được Thần Năng Thạch, kỳ thực cũng không có tác dụng quá lớn, trong thời gian ngắn tuyệt không có cách nào chuyển đổi thành chiến lực, cần phải có thời gian, mà cái chúng ta thiếu chính là thời gian!”
Đôi mắt của Hầu Tiêu Trần muốn trợn trắng!
Tên chó chết này, ngươi chính là đang muốn bắt cóc Võ Vệ Quân của ta đây mà!
Trong lòng lão suy tư một phen, phán đoán một chút, chậm rãi nói: “Thật sự muốn độc lập mở phủ Đô Đốc hay sao?”