TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1296: Người đó quá điên cuồng! (6)

“Ừm.”

Lý Hạo khẽ giật mình: “Bộ Trưởng, không phải trước kia ngươi đã nói qua rồi hay sao?”

Hầu Tiêu Trần im lặng, ta chỉ nói chơi vậy thôi, đâu có nói là thật sự muốn mở, chỉ là lấy tiếng mà thôi, nghe ý tứ này của ngươi, ngươi thật sự muốn làm lớn một trận, ngươi sẽ ở lại đây không đi hay sao?

Hầu Tiêu Trần trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Tinh lực của ta bây giờ, vẫn đang tập trung để phòng bị một số cường giả….cũng không có quá nhiều thời gian để quản những thứ này, những ngày qua, Cửu Ti hay Hoàng Thất cũng đều có chút rung chuyển…”

Lão nhìn thoáng qua đám người Mộc Lâm, suy tư một phen, chậm rãi nói: “Nếu bọn họ đồng ý… gia nhập đoàn Liệp Ma của ngươi cũng không sao.”

Lại suy tư một phen, mở miệng nói: “Nhưng người phải bảo đảm một chút…”

“Bảo đảm cái gì?”

“Đừng để mọi người chết oan uổng…”

Lão nhìn Lý Hạo: “Ngươi quá lộ liễu, là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu! Nhưng thực lực của ngươi, trước mắt còn chưa đủ để chống đỡ sự ương ngạnh này của ngươi. Một khi gặp phải nguy cơ, ngươi có thể chạy… bọn họ…. không thể trốn thoát!”

Kỳ thực, những người này đi theo Lý Hạo cũng không tệ, Lý Hạo có tiền, có thủ đoạn, có thể truyền thụ phương pháp Uẩn Thần chân chính cho bọn họ.

Con đường của bọn người Hầu Tiêu Trần, kỳ thực không thích hợp để phổ biến rộng rãi.

Đây mới là con đường tinh anh chân chính!

Chỉ có tinh nhuệ trong võ sư, mới có thể học được, mà Uẩn Thần nhất đạo…Lý Hạo đã nói như thế, có lẽ có thể phổ biến rộng rãi.

Hầu Tiêu Trần cũng không phải quá để ý Lý Hạo muốn cướp người, thế nhưng… Lý Hạo gia hỏa này, tốc độ trêu chọc, đối đầu của hắn quá nhanh, hắn có thể trốn, nhưng Võ Vệ Quân sẽ không thể chạy thoát.

Nói đến đây, lại bình tĩnh nói: “Cho đến bây giờ… ngươi kỳ thực vẫn là người cô đơn, ngoại trừ sư phụ ngươi ra, ngươi không hề bận tâm đến ai, nên không cần kiêng nể gì cả! Lý Hạo, tướng quân chân chính, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiến hữu! Ngươi ở Ngân Nguyệt từng dẫn binh, cho dù chỉ có mấy chục người… nhưng ngươi để bọn họ ở lại, ở lại Ngân Nguyệt, trong lòng ngươi hẳn là có tính toán, ngươi biết đối thủ mà ngươi trêu chọc sẽ rất nguy hiểm…”

“Đến lúc ngươi thật sự thống lĩnh ngàn người… ngươi phải biết rằng, bọn họ là người, là võ sư, là chiến hữu, là đồng liêu, không chỉ đơn giản là thuộc hạ cùng công cụ của ngươi, ngươi phải nghĩ cho tương lai của bọn họ, cân nhắc đến an toàn của bọn họ… có lẽ đối với ngươi mà nói, cũng là một loại hạn chế!”

Là tốt hay xấu đây?

Lý Hạo ngược lại cười cười: “Bộ Trưởng quá lo lắng! Ta đã suy nghĩ rất rõ ràng, ở thời đại này, ngươi muốn làm chút gì, ngươi muốn nổi bật, ngươi muốn đánh vỡ giai cấp… vậy ngươi phải liều mạng! Mọi người đều đồng ý liều mạng mạo hiểm, tất nhiên thì có thể đến, không đồng ý… thì đừng đến! Ta sẽ vì bọn họ mà cân nhắc, nhưng ta cũng không phải bảo mẫu, mạo hiểm là điều tất nhiên… một khi ta tan tác, ta sẽ toàn lực bố trí cho mọi người…. nhưng nếu thật sự là chuyện không thể làm được… ta có lẽ sẽ tháo chạy…”

Hầu Tiêu Trần nhìn hắn, khẽ nhíu mày.

Lý Hạo bình tĩnh nói: “Liều mạng, cược tương lai! Ta không biết tương lại như thế nào, ta không biết phía trước phải chăng vẫn u ám như vậy, ta cũng không biết tương lai Lý Hạo ta đến cùng sẽ có kết cục gì… tốt cũng được, xấu cũng được, nhất tướng công thành vạn cốt khô, luôn có người sẽ chết, chỉ xem mọi người cảm thấy có đáng hay không mà thôi!”

Hắn quay đầu nhìn về phía những võ sư kia: “Trong võ lâm của Ngân Nguyệt, võ sư là tự do, là loại hình phóng túng, cũng là loại truy cầu cường đại! Nhưng, võ sư hữu tâm, nếu như hữu tâm, vậy có thể thử một chút, nếu như sợ chết, như vậy cũng không cần thử nữa!”

Khắp nơi yên tĩnh.

Hầu Tiêu Trần nhìn Lý Hạo một hồi, mở miệng nói: “Vậy cứ để mọi người tự mình quyết định vậy, ta sẽ không can thiệp bất luận kẻ nào! Không thể làm đào binh, bởi vì mọi người có ngày hôm nay, Ngân Nguyệt đã bỏ ra cái giá không nhỏ, nhưng nếu là đến phủ Đô Đốc Thiên Tinh, đến đoàn Liệp Ma…cái này không thành vấn đề.”

“Mọi người xem mà làm vậy!”

Lý Hạo cười nói: “Ta cũng không cưỡng cầu bất kỳ kẻ nào! Mấu chốt còn phải xem tự thân họ, miễn cưỡng hái dưa cũng sẽ không ngọt, ví như bây giờ, Ngọc Tổng quản muốn đến, ta cũng không đồng ý…”

Ngọc Tổng quản khẽ giật mình, nhìn Lý Hạo một cái, lại nhìn Hầu Tiêu Trần, tiếp đó lại nhìn chằm chằm vào Hầu Tiêu Trần, không hề chớp mắt, sẽ không đâu!

Mọi người đều cố nén cười.

Hầu Tiêu Trần im lặng, rõ ràng đang nói chính sự, tên khốn này nhất định phải kéo Tiểu Ngọc vào hay sao, ngươi có ý gì đây?

Lão cũng không nói cái gì, “Ngươi xử lý việc của những quý tộc kia trước rồi mới tính tiếp!”

“Không thành vấn đề!”

Lý Hạo cười ha hả, giờ khắc này, hắn đứng ở trước mặt Hầu Tiêu Trần, có thể chậm rãi mà nói.

Đó là một loại tự tin, cũng là một loại minh tâm!