Lý Hạo gật đầu, lại nhìn về phía mấy vị võ sư cầm đầu kia, cười nói: “Còn lại hơn 9000 khối, mọi người chia đi! Chút tâm ý, coi như tiền thưởng, chúng ta ăn thịt, mọi người cũng nên uống chút canh!”
Mộc Lâm muốn nói cái gì đó, bọn võ sư lại rất hưng phấn, dồn dập hét lên: “Đô Đốc trượng nghĩa!”
Hơn 9000 khối, một người cũng có thể chia được 10 khối.
Mặc dù phía bên Lý Hạo, Thần Năng Thạch chồng chất như núi, nhưng đây không phải là của bọn họ, bây giờ Lý Hạo có thể xuất ra nhiều như vậy để khao thưởng, đám người cũng rất hưng phấn, lại thêm một chiếc nhẫn trữ vật, ai ai cũng có, đám người càng thêm hưng phấn.
Thu hoạch cực lớn!
Mộc Lâm dở khóc dở cười, cũng không nói thêm gì nữa, hơn 9000 khối, trước kia cũng là con số trên trời, nhưng cứ nhìn mớ Thần Năng Thạch giống như núi nhỏ kia, đột nhiên cảm giác được… cũng còn tốt, nhiều như vậy sao.
Ta giàu rồi!
Trong lòng Mộc Lâm thầm nghĩ, y đã thấy quá nhiều tài phú, đột nhiên cảm giác được, Thần Năng Thạch chẳng qua cũng chỉ là như vậy.
Nhìn xem, hôm nay ta đã đếm được hơn 200 vạn khối đấy!
Mà Lý Hạo, mới thật sự là kinh người, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chỉ trong một tháng thôi, hắn trước trước sau sau, tài phú cướp được, đã vượt hơn 300 vạn khối Thần Năng Thạch, hơn 50 kiện Nguyên Thần Binh.
Nhưng một tháng này, Húc Quang chết trong tay hắn, đã vượt qua 20 tên.
Thuế Biến cũng có mấy tên.
Có thu hoạch như vậy, cũng là đương nhiên.
Nếu như tính luôn cả nước suối sinh mệnh, tổng thu hoạch của Lý Hạo đã sớm vượt qua 1000 vạn khối Thần Năng Thạch, cái này so với việc đánh cướp một tòa di tích tầm trung đều là kinh người.
Có thể thấy được, thời đại này, kỳ thực cũng là rất giàu.
Nghèo khó, chỉ là những người ở tầng lớp thấp kia.
Giới thượng lưu, tất cả đều giàu chảy mỡ, cứ nhìn Diêu Tứ kia, nhiều năm không quản sự, cứ uống nước suối sinh mệnh pha loãng như uống trà, cái đồ chơi này bán ở Cửu Long các, một ly trà giá phải lên đến cả trăm khối Thần Năng Thạch, có thể thấy được, Diêu Tứ cũng không nghèo.
Lý Hạo cũng không nói gì nữa, thu tất cả Thần Năng Thạch vào trong nhẫn trữ vật, giờ phút này, trên người ngược lại là giảm bớt rất nhiều gánh nặng, nhưng rất nhanh, Mộc Lâm lại đưa lên hơn ngàn chiếc nhẫn trữ vật.
Đây là số chưa dùng đến.
Còn lại đã được chia đều.
Mà Lý Hạo, trên người vẫn còn hơn trăm chiếc, đều là trước kia cướp đoạt được, hắn nhìn một chuỗi dài nhẫn trữ vật này, Lý Hạo cũng phải cười khổ.
Từ khi nào, phải vì nhẫn trữ vật quá nhiều mà nhức đầu.
Nghĩ nghĩ, vẫn là thu lại.
Cứ giữ lại trước đã.
Phía trong áo giáp cũng có chỗ để đặt đồ vật, mặc dù có hơi chật chọi, nhưng cũng không sao cả.
Tiếp theo, Lý Hạo liếc nhìn một vòng Võ Vệ Quân.
Phá Bách viên mãn của Võ Vệ Quân trước đó có hơn trăm người, Đấu Thiên cũng không nhiều, chỉ có 9 vị Bách Phu trưởng, cộng thêm Kim Thương và Mộc Lâm, còn có thân vệ đội trưởng của Kim Thương, đồ đệ của Cuồng Đao, còn có nữ nhi của Khổng Khiết.
Nhưng hai người này, lần này không thấy bóng dáng, không biết đã đi đâu.
Nghe nói Cuồng Đao cũng đi theo, hình như cũng không thấy bóng dáng.
Nhưng những người này, đến trung bộ mới được một tháng, thực lực hình như cũng tăng lên một chút, Phá Bách viên mãn gần 200 người, trong đội ngũ, Đấu Thiên dường như cũng đã được thêm mấy vị.
Lý Hạo nhìn bọn họ một lát, suy tư một phen, mở miệng nói: “Mọi người sống ở Thiên Tinh thành không tốt hay sao?”
Mộc Lâm ngượng ngùng.
Quả thực không tốt lắm.
Vốn là ở Ngân Nguyệt, kỳ thực không tệ, thực lực Võ Vệ Quân cũng là rất mạnh, một đoàn bách nhân đối phó một vị Tam Dương không phải là khó, sau khi liên thủ, diễn luyện đại trận ngàn người, không tính mấy vị cường giả, cũng có thể đối phó một vị Húc Quang.
Nhưng… ở Thiên Tinh thành cái đó thì có là gì chứ?
Có là cái rắm gì đâu!
Phá Bách viên mãn, nghiêm túc mà nói, bất quá cũng chỉ có thể so với Nguyệt Doanh thôi, ngay cả Nhật Diệu cũng không bằng.
Đương nhiên, bọn họ cũng có hắc khải, có hơn 500 bộ.
Ngày xưa, hơn ngàn Chiến Thiên quân vẫn lạc, Hầu Tiêu Trần lấy đi nhiều nhất, Lý Hạo lấy đi 100 bộ, còn lại bị ba đại tổ chức chia cắt, nhưng tất cả bọn họ đều không có quyền hạn để hắc khải hoàn toàn mở ra.
Cứ như vậy, cũng chỉ khiến cho lực phòng ngự hơi mạnh hơn một chút mà thôi.
Lý Hạo ngược lại còn có hơn cả ngàn bộ Phá Không giáp, nhưng trước mắt hắn cũng không tìm ra được phương pháp mở ra, không biết có phải do quyền hạn chưa đủ hay không, hay là vì cái khác.
Theo câu hỏi của Lý Hạo, Trần Tiên truyền nhân của khai sơn phủ cũng có chút ấm ức nói: “Chính là như vậy, dù sao cũng là trung bộ, nơi đây siêu năng quá nhiều, Nhật Diệu và Tam Dương một đống, Húc Quang cũng không hiếm thấy… so với quân đội bình thường, Võ Vệ Quân của chúng ta đương nhiên là vô địch, nhưng nếu so với một số tinh nhuệ mà những thế lực lớn nuôi dưỡng, bọn họ nhiều người lắm tiền, lượng tài nguyên cũng khủng khiếp đến dọa người… chúng ta đương nhiên là không bằng!”