TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1292: Người đó quá điên cuồng! (2)

Lý Hạo hơi nghi hoặc, sao có thể ít như vậy chứ?

Hai địa phương cực kỳ giàu có, dù là đại bộ phận vẫn phải nộp lên cho Tài Chính Ti, nhưng hai tập đoàn lớn, không thể không giữ lại một chút gì, sàn đấu la thì không nói, tập đoàn Tứ Hải thật sự là quá ít.

Một cái tập đoàn Tứ Hải, không nói có thể so với Từ phủ, cũng là không nên kém quá nhiều như vậy?

Còn có nhiều quý tộc như vậy nữa chứ!

Dám ra ngoài vui chơi, trên người không mang theo mấy trăm khối Thần Năng Thạch có thể xem là quý tộc hay sao?

Còn có loại đại quý tộc như Mộ Tiểu Dung nữa, càng là không ít.

Mấy ngàn người, một người bình quân 10 khối cũng đã là mấy vạn, 100 khối thì chính là mấy chục vạn rồi…

Tính toán như vậy, bình quân một chút, kỳ thực thu được thật không phải là nhiều.

Lý Hạo đương nhiên không phải hoài nghi Võ Vệ Quân nuốt riêng, chỉ là suy nghĩ, phải chăng Tài Chính Ti sớm đã lấy đi?

Những Thần Năng Thạch lúc trước hắn tịch thu được kia, đều ném cho Dương Sơn mang về.

Đây là tất cả tài nguyên mà hắn đã nhận lấy.

Vả lại, hắn cũng không thể nuốt riêng toàn bộ, bọn người Hầu Tiêu Trần nhất định phải chia một chút, ăn một mình không phải là chuyện tốt, Hầu Tiêu Trần còn phải nuôi hơn cả ngàn Võ Vệ Quân, lão cũng phải gánh chịu áp lực rất lớn.

Nếu không như thế, có thể Lý Hạo còn phải trả lại một chút, nộp lên cho Tuần Dạ Nhân…. Dù là chỉ làm cho có mà thôi.

Cho nên, hắn cảm thấy rất thiếu.

Mộc Lâm vội vàng nói: “Bên này còn có, là phiên bản Thần Năng Thạch trong di tích quân dụng kia, một khối có thể bằng 10 khối, số lượng cũng không ít, có chừng 2 vạn khối.”

Lý Hạo gật gật đầu: “Tính ra, đại khái khoảng 200 vạn khối đúng không?”

“Đúng vậy!”

Lý Hạo cười: “Nếu như đổi thành sinh mệnh chi tuyền (nước suối sinh mệnh) ở Cửu Long các, kỳ thực cũng chỉ có 20 giọt.”

Mộc Lâm líu lưỡi, đắc như vậy sao?

Y lập tức nói: “Nước suối sinh mệnh chúng ta cũng có kiểm kê, cái này tương đối trân quý, ta thu lại, tổng cộng có 12 giọt, chủ yếu tập trung trong mấy chiếc nhẫn trữ vật.”

Lý Hạo gật đầu, hắn biết đại khái là vậy.

Mộ Tiểu Dung, mấy vị Thuế Biến kỳ.

Chỉ những người này mới có tư cách có được, Húc Quang bình thường đều không có tư cách này.

12 giọt, nói ít cũng không ít.

Trong tay Lý Hạo trước đó, phân cho Nam Quyền 4 giọt, Dương Sơn và Tần Liên mỗi người 1 giọt, Lý Hạo chỉ còn lại 3 giọt.

Lần này vừa đến, bổ sung thêm không ít, đạt đến 15 giọt.

Nhưng nước suối sinh mệnh ở trong mắt Lý Hạo giá trị chỉ khoảng 1 vạn khối Thần Năng Thạch, đương nhiên bán đi hoặc bị người cướp đi, hắn cũng tính theo 10 vạn khối.

“Còn nữa, Nguyên Thần Binh cũng không ít, có 22 kiện… bất quá… cơ hồ đều là hoàng giai, đẳng cấp hơi thấp, huyền giai cũng chỉ có 2 thanh, địa giai thì không thấy…”

Mộc Lâm nhìn Lý Hạo một chút, Lý Hạo cười cười: “Có một số bị đánh vỡ, có một số…còn trong cơ thể của một số người, đoạt được nhẫn trữ vật còn dễ nói, cũng không thể mổ người ta ra để đoạt Nguyên Thần Binh được, như vậy sẽ không thể nào nói được.”

Mộc Lâm cũng cạn lời.

Ta cũng không có ý đó.

Ý của ta là, nhiều như vậy, ngươi xác định không trả một số ra ngoài sao?

Kết quả gia hỏa này, Lý Hạo lại hiểu lầm là có phải quá ít rồi hay không, trong người của bọn người Mộ Tiểu Dung chắc chắn vẫn còn có, nhưng lại không thể trực tiếp cướp đoạt, cần phải mổ xẻ đối phương ra mới được.

“22 kiện… thôi cũng được!”

Lý Hạo nói xong, lại lắc đầu, thở dài một tiếng: “Cũng là quá nghèo, quả nhiên, không thể nhổ tận gốc một thế lực lớn, thu hoạch trên thực tế là không thể như ý mình được, nhiều người như vậy, chỉ hốt được một chút ít này thôi, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với Từ gia… không, nghiêm chỉnh mà nói, nói không chừng cũng không có gì khác biệt.”

Phải biết rằng, phía Từ gia còn có ba kiện Nguyên Thần Binh địa giai.

Còn có Thiên Kim Liên, còn có mảnh vỡ của tấm gương kia.

Những vật này đều không phải tiền có thể mua được, còn có Nguyên Thần Binh thiên giai bị tiểu kiếm thôn phệ, có thể tính được giá trị của nó so với lần này tuyệt đối không ít hơn.

Đây chính là tai hại của việc không thể nhổ tận gốc.

Tập đoàn Tứ Hải cũng được, sàn đấu la Thiên Tinh cũng tốt, chủ yếu là tài phú không ở trên người của bọn họ mà là ở Tài Chính Ti.

Từ đó có thể thấy được, Tài Chính Ti rốt cục giàu có cỡ nào.

Trên thân những người này, có thể giữ lại thu hoạch của một năm là tốt lắm rồi, đến cuối năm nhất định phải nộp lên.

Mộc Lâm lại nói: “Còn có không ít bảo vật, nhưng rất nhiều thứ bọn ta không thể nào nhận ra được, ta cũng tập trung thu vào một chiếc nhẫn trữ vật, ngoài ra còn có một số ngộ đạo cổ binh, hiệu quả bình thường, ta cũng đơn độc thu lại…”

Nói xong, lại giao cho Lý Hạo mấy cái nhẫn trữ vật.

Cuối cùng lại nhìn về phía những khối Thần Năng Thạch chất thành núi nhỏ kia, “Những thứ này cũng thu lại đi, ta phát hiện có mấy cái nhẫn trữ vật rất lớn, không gian cũng rất lớn, có thể trực tiếp thu hết vào trong.”