TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1291: Người đó quá điên cuồng! (1)

Đi ra khỏi lầu làm việc của Bộ Trưởng, Lý Hạo cảm thấy rất thoải mái.

Hắn đã lớn tiếng mắng Diêu Tứ một trận, cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Lý Hạo bây giờ, cực kỳ bất mãn đối với mấy vị cao tầng ngồi mát ăn bát vàng này, lòng tràn đầy phẫn nộ.

Còn đối với Diêu Tứ… Lý Hạo cũng không quen thuộc cho lắm, khó mà nói được, nhưng phía Tuần Dạ Nhân, trước mắt, hoàn toàn chính xác là rất nát, nhưng so ra mà nói, hình như còn đỡ hơn so với những Ti khác trong Cửu Ti.

Chỉ có thế thôi!

Là thủ lĩnh của cơ cấu chấp pháp, mà Diêu Tứ không làm gì cả, khiến Lý Hạo cực kỳ bất mãn.

Ý tứ trong lời nói của Diêu Tứ, hắn đã hiểu một chút.

Lão nói, ta nghĩ bọn người các ngươi sẽ cần ta trợ giúp.

Diêu Tứ đang nói cho hắn biết, lão dường như đồng ý sẽ trợ giúp một chút cho bọn người Lý Hạo, nhưng Lý Hạo cũng nói cho lão biết… ta không cần!

Bởi vì, nếu ngươi có hỗ trợ cho ta cũng là việc nên làm.

Vả lại, cũng không phải là hỗ trợ!

Ta đang chấp pháp!

Ta đại biểu cho Tuần Dạ Nhân để chấp pháp, đang chấn chỉnh pháp luật kỉ cương, trên thực tế chính Diêu Tứ ngươi mới là người cần phải làm như thế nhất, ngươi làm sao có thể cho rằng đây là đang giúp ai được chứ?

Đây là sai lầm!

Lý Hạo ngập tràn phẫn nộ, cứ vậy mà phát tiết, một khi thủ lĩnh của cơ cấu chấp pháp, cảm thấy thuộc hạ chấp pháp gặp phải vấn đề hay gặp nguy hiểm, lão sẽ xuất thủ giống như là một loại bố thí và trợ giúp vậy, cái này là sai, sai hoàn toàn!

“Hừ!”

Lý Hạo dưới lầu nghe được âm thanh ném đồ vật của một người nào đó, cười lạnh một tiếng, thoải mái rời đi.

Đương nhiên, hắn sẽ không để ý kết quả sẽ như thế nào.

Người vô tâm sẽ không để ý, những lời này cho bọn người Lưu Ti trưởng nghe thấy, có lẽ sẽ đổi lấy chỉ là một trận cười ha hả, quay đầu là lập tức quên mất.

Nhưng Diêu Tứ còn đang nổi giận, đại biểu lão còn đang để ý những thứ này.

Những lời thật lòng này, đối với những chính khách thuần túy kia, có lẽ không hề có tác dụng, chỉ có người có lòng mới có thể tấn tâm tự hỏi lòng được.

“Diêu Tứ…ngươi còn có tâm hay sao?”

Lý Hạo đi về phía bên cạnh, không suy nghĩ tiếp nữa, có lẽ… cũng không còn nữa.

Ai có thể không quên tấm lòng thuở ban đầu, sơ tâm của mình?

Ngay cả ta… còn nhớ rõ tấm lòng ban đầu của mình như thế nào sao?

Là con người thì đều sẽ thay đổi, sẽ đều như vậy, Diêu Tứ cũng vậy, ta cũng thế.

Có lẽ hôm nay ta không hề quen nhìn những điều đen tối này, cái thời đại người ăn người này, thế nhưng có lẽ một năm sau, ba năm sau, năm năm sau… Lý Hạo ta cũng sẽ là một trong số đó.

Trong lòng Lý Hạo đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.

Ở thời đại này, có thể chỉ lo thân mình, cũng đã là người tốt.

Có thể lo được cả thiên hạ, đó chính là Thánh Nhân.

Bỏ hết tất cả, Lý Hạo về đến trụ sở sát vách Võ Vệ Quân.

Vừa đi vừa về, cũng không quá 20 phút.

Nhưng Võ Vệ Quân gần cả ngàn người, hơn 2000 nhẫn trữ vật, mỗi người bình quân 2-3 cái, thiếu chút nữa cũng đủ để mọi người cùng kiểm đếm.

Khi Lý Hạo đến nơi, tất cả Võ Vệ Quân dường như đều đang đắm chiềm vào niềm vui đếm tiền kia.

Thần Năng Thạch bị chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cứ như vậy bày biện ở giữa đại sảnh.

Lại là một đội người tiến lên, ôm lấy một túi lớn Thần Năng Thạch, nuốt nước miếng nói: “Một vạn khối!”

Mộc Lâm thống kê một chút, báo cáo nói: “Tổng cộng 176 vạn khối, còn gì nữa không?”

“Còn có một chút, chờ một lát…”

Bên kia, lại một đội Võ Vệ Quân mang theo một cái bao lớn đi tới, “Bên này 9271 khối…”

Đội Võ Vệ Quân kia vừa định đổ những thứ này vào đó, Lý Hạo ấn ấn tay: “Dừng lại!”

Đám người nghi ngờ nhìn về phía Lý Hạo, giờ phút này, đại đa số người đều đang hâm mộ, ghen ghét, sùng bái, tham lam…”

Dù sao cảm xúc cũng rất phức tạp.

Cũng có chút tê dại.

Chỉ là Thần Năng Thạch, mà hơn ngàn người đều đếm đến có cảm giác mỏi tay.

176 vạn khối!

Cái này còn chưa bao gồm những thứ đặc thù khác, những khối đặc biệt lớn kia, năng lượng tràn trề, những thứ đó đều được vứt qua một bên, được xem như là một loại tài nguyên khác.

“Thần Năng Thạch chỉ bấy nhiêu thôi sao?”

“Đúng vậy!”

Mộc Lâm gật đầu: “176 vạn khối Thần Năng Thạch tiêu chuẩn, không đúng còn có 9271 khối, một khối cũng không thiếu, Lý Đô đốc yên tâm, ta dám bảo đảm, sẽ không ai nuốt riêng bất kỳ một khối Thần Năng Thạch nào cả!”

Lý Hạo gật gật đầu, nghĩ một lát, lại khẽ nhíu mày: “Quỷ nghèo!”

“….”

Mộc Lâm sững sốt một chút.

Có ý gì đây?

Lý Hạo thở dài: “Hơn 10 tên Húc Quang, 3 tên Thuế Biến, còn có tập đoàn Tứ Hải cùng sàn đấu la Thiên Tinh, còn có tài phú của mấy ngàn quý tộc… kết quả, 176 vạn khối thôi sao?”

Đây không phải là nghèo kiết xác thì là cái gì?

Không thể như vậy nha!