TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1286: Võ sư tu tâm (3)

Dương Sơn cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời đi, ngay cả thời gian tạm biệt thê tử cũng không có.

Tần Liên cũng nói khẽ: "Không biết có phải Đô đốc còn có dặn dò khác?"

"Ngươi giúp ta hỏi thăm một chút, nơi nào có cường giả Hồng Nguyệt, cái loại đỉnh cấp ấy, tốt nhất là thuế biến kỳ... Trưởng Lão hội hoặc là Cổ Thần vệ chắc là có. Thực sự không có... thì giúp ta hỏi thăm một chút, Thanh Nguyệt, Chanh Nguyệt ở đâu."

Hai vị này có lẽ không có Hồng Ảnh, nhưng không sao, bắt lấy các nàng, đổi tiền chuộc!

Ánh Hồng Nguyệt sẽ đổi sao?

Sẽ!

Bởi vì Ánh Hồng Nguyệt người này, rất phách lối, rất càn quấy, cũng tự xưng là tình nghĩa vô song, nữ nhân của lão bị bắt, lão sẽ đổi.

Lý Hạo muốn 1 viên Hồng Ảnh của Húc Quang thuế biến, 99% lão sẽ cho.

"Được!"

Tần Liên cũng không nói nhiều, vội rời đi.

Về phần sau khi nàng rời đi, có cùng với Dương Sơn chạy trốn hay không... Lý Hạo thật không thèm để ý.

Đúng vậy, nhẫn trữ vật này có giá trị rất cao.

Thế nhưng thật lấy đi, vậy thì cứ lấy đi, lần này thu hoạch không nhỏ, lấy đi thì hai người này cũng coi như xong, Lý Hạo còn đỡ phải luôn đề phòng bọn hắn, hắn là người có lòng cảnh giác khá nặng.

Sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác sẽ bán mạng vì mình.

Nhưng nếu không lấy đi... giống như Lý Hạo nói như vậy, lần sau người khác thu mua bọn họ, trừ phi cho ra cái giá lớn hơn, hơn nữa phải viễn siêu số tiền này, nếu không hai vợ chồng sẽ không vì đó mà thay lòng.

Nhưng ai sẽ bỏ ra đại giới lớn như vậy, thu mua Dương Sơn chứ?

Tiễn đi hai vợ chồng, Lý Hạo lấy ra một vài thứ... nhìn nhẫn trữ vật để đầy trên bàn, Lý Hạo còn đang móc... càng lúc càng nhiều.

Lúc trước coi nhẫn trữ vật là vật quý, hiện tại, trên tay hắn không dưới 2000 chiếc.

Đêm nay bắt người, gần như phân nửa đều có.

Còn lại một nửa không có, đó là bởi vì không phải nô bộc, chính là nhân viên phục vụ, quý tộc chân chính thì gần như là một người một chiếc.

Rất nhiều rất nhiều!

Còn có của mấy vị cường giả của Tập đoàn Tứ Hải, mấy vị thuế biến kỳ, nhiều vị Húc Quang trên đảo Tứ Hải, Thiên Tinh Đấu La Tràng...

Nhiều lắm.

Nhìn thấy nhiều nhẫn trữ vật như vậy, Lý Hạo rất đau đầu.

Trước kia, hắn thích mở nhẫn trữ vật.

Mỗi một lần đều là kinh hỉ!

Lần trước thu được bảo khố của Từ gia, hắn còn cùng bọn Viên Thạc cùng nhau mở, nhưng giờ... số lượng gấp mấy chục lần lần trước, một mình hắn, coi như 3 phút kiểm kê một chiếc, hơn 2000 mai, hơn 6000 phút đồng hồ...

Không ăn không uống, cũng phải kiểm kê 4-5 ngày mới xong.

Kiểm kê, cũng không phải nhìn xem là được, 3 phút cũng chưa hẳn đủ.

Lý Hạo cười khổ.

Không ngờ có lúc, mình lại bởi vì nhẫn trữ vật quá nhiều mà cảm thấy phát sầu.

Đó chính là lần này!

Cầm lấy thiết bị thông tấn trên bàn, cũng mặc kệ ngoại tuyến là ai, nói: "Bảo hai vị Kim Thương, Mộc Lâm tới gặp ta!"

"Vâng, lập tức làm ngay..."

Lý Hạo dập máy thông tấn, có chút hâm mộ lão Hầu, có thư ký tốt bao nhiêu, tùy tiện an bài, người ta lập tức làm chu toàn, mà chính mình... vô cùng đáng thương, còn phải tự mình làm việc mới được.

Tìm người, cũng chỉ cần gọi vào thông tấn là được....

Mấy phút đồng hồ sau, Kim Thương cùng Mộc Lâm tới.

Nhìn thấy Lý Hạo ở đây, cũng không kinh ngạc, bọn họ biết Hầu Tiêu Trần chạy đi đâu rồi, dáng vẻ tu hú chiếm tổ chim khách của Lý Hạo... thật đẹp trai!

"Kim Thương tiền bối, Nhị Mộc ca..."

Mộc Lâm gượng cười, Kim Thương khẽ gật đầu, trông càng thêm trầm mặc, lúc này Kim Thương trông gầy gò, cũng già nua hơn xưa, liên tục bị đả kích, lão càng lúc càng sa sút.

Trận chiến ở Bắc Hải, trận chiến tại phương đông, hôm nay trận chiến của Nam Quyền...

Những võ sư Ngân Nguyệt này không ngoại lệ, đều đang nói cho lão biết... chúng ta rất mạnh, ngươi rất yếu.

Thất Kiếm, Tam Thương, Tứ Đao, Song Quyền...

Ngươi Tam Thương, hoàn toàn xuống dốc.

Cho nên, lão gần như câm lặng.

Mộc Lâm trái lại vẫn giống như trước, tươi cười nói: "Lý bộ trưởng, người của Đấu La Tràng đều đã nhốt lại, còn có việc gì cần dặn dò sao?"

"Ừm."

Lý Hạo gật gật đầu: "Triệu tập Võ Vệ quân lại... nơi này có trụ sở không?"

"Có có, ngay ở bên cạnh, có tòa nhà lớn, rất rất lớn, các lão gia Thiên Tinh thành rất biết hưởng thụ, trên khắp đường phố lớn trong Cửu Ti, khắp nơi đều là tòa nhà lớn loại này, chiếm diện tích đều trên mấy chục mấy trăm mẫu, đóng quân ngàn người không hề khó."

"Mang ta đi tìm bọn họ."

Mộc Lâm có chút ngạc nhiên, làm gì?

Đoạt quyền?

Khụ khụ, nghĩ nhiều rồi.

Cũng không đến mức.

Vậy đi làm gì?

Lý Hạo không giải thích, mà Kim Thương cũng không hỏi, hai người đi theo Lý Hạo, một đường đi ra ngoài, trên đường, các Tuần Dạ Nhân khác nhìn thấy Lý Hạo, đều ân cần chào hỏi.

"Đô đốc!"

"Chào Lý đô đốc!"

"..."

Đều rất ngoan ngoãn.

Không có chữ Phó.

Về phần Hầu Tiêu Trần, đám người bình thường đều sẽ kêu Hầu bộ trưởng, Ngũ Phương đô đốc, thật ra trước đó chỉ còn trên danh nghĩa, cũng chỉ có gần đây, Hầu Tiêu Trần ra tay phát uy, tiếp đấy Lý Hạo giữ chức Thiên Tinh đô đốc, triệt để dương danh vương triều.

Tất cả mọi người biết, vương triều Tuần Dạ Nhân, phía dưới còn có cái Thiên Tinh đô đốc phủ.

Đương nhiên, đô đốc là Lý Hạo, ai nấy đều công nhận.

Lý Hạo cũng không trả lời, có vẻ hơi cao lạnh, cũng không giống như trước đây, khuôn mặt tươi cười đối đãi, thu nạp lòng người... không cần.

Giờ hắn đối với tất cả chức quan nhân viên trong Thiên Tinh, cũng không có nhiều thiện cảm.