TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1285: Võ sư tu tâm (2)

Lý Hạo nhìn y, chậm rãi cười nói: "Dương tiền bối đừng khách khí như vậy..."

"Không không không, cái gì tiền bối không tiến bối!"

Dương Sơn cười tươi: "Chẳng phải chúng ta đã gia nhập Thiên Tinh đô đốc phủ sao? Đô đốc gọi ta lão Dương hoặc là Dương tuần kiểm đều được, gọi tiền bối... khách khí quá."

Lý Hạo nhìn y một hồi, nói khẽ: "Không cần vì những chuyện hiện tại mà khom lưng, lưng cúi xuống thì rất khó ưỡn thẳng, vả lại, tình huống có lẽ còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của các ngươi, còn nguy hiểm hơn, hôm nay bất quá chỉ là mới bắt đầu."

Dương Sơn trông như lỗ mãng, trên thực tế khôn khéo như khỉ, vội vàng cười nói: "Đừng nói vậy, thời đại này ngoài trừ tuyệt thế vô địch, nếu không, ai không uốn lưng? Mạnh như Hầu bộ trưởng, cũng khom lưng... nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng có, đám người chúng ta đi vào con đường này, không có đường lui! Huống chi, trừ đô đốc, không ai chịu vì chúng ta, trở mặt với đại quốc công phủ."

Lý Hạo cười: "Ta có thể sao?"

"Rận nhiều rồi không lo bị cắn!"

Dương Sơn tươi cười nói: "Cửu Ti không sợ, tam đại tổ chức không sợ, bảy đại thần sơn không sợ... Lý đô đốc còn sợ một cái An quốc công?"

Lý Hạo cười ha ha: "Dương tiền bối thật thú vị, trở thành hảo hữu với Nam Quyền tiền bối, không phải không có lý!"

Dương Sơn cũng tươi cười xán lạn.

Lý Hạo cười cười, gật gật đầu: "Vậy làm phiền Dương tuần kiểm giúp ta làm một chuyện."

"Đô đốc xin mời nói!"

Dương Sơn mừng rỡ, đây là đại biểu Lý Hạo đáp ứng.

Chuyện tốt!

Lão tử về sau cũng có thể cáo mượn oai hùm... phì, cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện, trực tiếp hếch mặt lên với bên An quốc công, ngươi đến đánh lão tử đi, lão tử tìm ra chỗ dựa rồi!

Trước đó trốn đông trốn tây, hiện tại sợ éo gì ngươi.

Lão tử đổi chỗ dựa, người ta dám khai chiến với Cửu Ti, An quốc công ngươi còn có thể lợi hại hơn Định Quốc Công hay sao?

"Thừa dịp còn có thời gian, Dương tuần kiểm đi Bắc Hải một chuyến..."

Dương Sơn biến sắc.

Lý Hạo nói khẽ: "Đi Bắc Hải, tìm Bắc Hải Vương của đoàn hải tặc Tinh Quang, nói cho hắn biết, cháu trai hắn ở trong tay của ta... Đương nhiên, có lẽ hắn biết, có lẽ một đứa cháu trai không quá quan trọng, chuyện không quan trọng."

"Nhưng có thể thử một chút, để hắn giúp ta làm một chuyện."

Dương Sơn có chút khẩn trương nói: "Đô đốc mời nói."

"Ta muốn đầu của Bạch Sa!"

Lý Hạo bình tĩnh nói: "Để hắn đưa đầu của Bạch Sa tới, ta thả hắn cháu trai rời đi, còn miễn phí thêm một vị Húc Quang."

Dương Sơn nhẹ nhàng thở ra: "Cái này đơn giản... đối với hắn cũng không tổn thất gì, Bạch Sa là một trong bát đại đạo của Bắc Hải, Tinh Quang đoàn hải tặc cũng hi vọng hợp nhất bọn chúng, giết Bạch Sa, chỉ sợ cũng trong kế hoạch của bọn chúng!"

Điều kiện này của Lý Hạo không quá đáng.

Về phần Lý Hạo vì sao nhất định muốn đầu của Bạch Sa... nghe nói đôi bên có xung đột, nhưng Dương Sơn không quan tâm chuyện này, y sợ Lý Hạo để y đi lấy đầu của Bắc Hải Vương.

Bắc Hải Vương ít nhất cũng là thuế biến kỳ.

Đông Hải Râu Đỏ cũng vậy, huống chi Bắc Hải, hải tặc Bắc Hải rất mạnh, không mạnh, khó mà đặt chân tại phương bắc, phương bắc vô cùng dã man, bên Đông Hải, Định Quốc Công phủ nói một câu là được.

Nhưng đến phương bắc... có lẽ phải đánh xuống địa bàn mới được.

"Ừm, chỉ những thứ này, mặt khác... đi Bắc Hải, gặp xong Bắc Hải Vương... lại đi tìm Lưu Long tại Ngân Nguyệt."

Dứt lời, ném một chiếc nhẫn trữ vật cho y: "Cái này giao cho đoàn trưởng Lưu Long, để hắn giúp ta đi làm một vài chuyện, hắn biết ta cần gì, cứ nói cả đế cung cũng có thể."

Dương Sơn tiếp nhận nhẫn trữ vật, hơi hiếu kỳ bên trong là cái gì.

Lý Hạo lại xem thường, thản nhiên nói: "Mấy triệu Thần Năng Thạch, 20 kiện Nguyên Thần Binh... Dương tiền bối cũng có thể mang theo Tần Liên tiền bối cùng đi..."

Dương Sơn điên cuồng nuốt nước miếng.

Cái gì?

Mấy triệu Thần Năng Thạch!

20 kiện Nguyên Thần Binh!

Y nổi hết da gà, giờ khắc này, trái tim cũng đập mạnh, có chút gian nan, có chút run rẩy: "Cái này... Đô đốc, cái này... hay là đổi người khác..."

Đối với bất cứ kẻ nào, thì đây đều là một số tiền trên trời cực khủng.

Y không thể nào tưởng tượng, mới nhận biết Lý Hạo chỉ có một ngày, Lý Hạo lại dám giao vật này cho mình.

Chuyện này quá đáng sợ!

Đáng sợ đến mức y cảm thấy có thể Lý Hạo đang thử thăm dò mình, y sợ, sợ tiếp nhận chuyện này, rồi xảy ra vấn đề.

Lý Hạo chỉ bình tĩnh nhìn y: "Nếu như chỉ là mấy triệu Thần Năng Thạch, cũng có thể làm cho ngươi mang tiền bỏ trốn... ta dựa vào cái gì tin tưởng, ngươi sẽ bán mạng vì ta? Nếu hôm nay ngươi ngay cả những này cũng không xem trọng, ngày sau có người muốn ngươi lấy tính mạng của Lý Hạo ta... vậy ngươi nói, cần phải trả cho ngươi bao nhiêu? Thiên hạ này, có ai chịu tốn cái giá lớn như vậy thu mua ngươi? Là giết ta nguy hiểm hơn, hay là hiện tại mang theo khoản tiền này lẩn trốn nguy hiểm hơn, tiền bối tự có phán đoán."

"Cho nên... tiền bối cứ cầm, ta cũng không phải là uy hiếp, tiền bối cũng có thể mang theo Tần Liên tiền bối cùng đi."

Tần Liên nói thẳng: "Đô đốc nói đùa! Đô đốc hiện tại không có thủ hạ nào có thể dùng, ta là Ám hệ siêu năng, còn có thể vì làm việc đô đốc, Dương Sơn lưu lại cũng không có tác dụng gì mấy, không khai chiến, hắn lưu lại cũng chẳng ích gì!"

Dứt lời, nhìn về phía Dương Sơn: "Ngươi đi là được, hoàn thành nhiệm vụ mà đô đốc giao cho ngươi!"

Dương Sơn nhìn thoáng qua thê tử của mình, cắn răng gật đầu, trầm trầm nói: "Đô đốc yên tâm, Dương Sơn nhất định hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi ta chết, nếu không đồ tuyệt sẽ không thiếu!"

Có chút run rẩy.

Mấy triệu Thần Năng Thạch, 20 kiện Nguyên Thần Binh đó nha...

Lý Hạo người này, thật sự đáng sợ.

Đúng vậy, y cảm thấy đáng sợ.

Mới nhận biết chỉ một ngày thôi, thật đáng sợ, thăm dò cũng tốt, thật không quan tâm cũng được, nội tâm của Dương Sơn đều đang giãy dụa, một lát sau, vẫn vất vỏ hết suy nghĩ linh tinh, không thể nổi lòng tham được.

Không nói thê tử vì mình phản bội phủ Quốc Công, chỉ nói đắc tội Lý Hạo, đến cùng có thể trốn thoát truy sát hay không, cũng là vấn đề lớn, y muốn tiến vào Thần Thông, cũng không phải chỉ cần dựa vào Thần Năng Thạch, Nguyên Thần Binh.

Thần Năng Thạch nhiều hơn nữa, thì có ích gì chứ?

Nghĩ thông suốt điểm này, y bỗng thở hắt ra, tham niệm trong lòng trong nháy mắt biến mất, đúng rồi, ta đâu thể trực tiếp hấp thu năng lượng bước vào Thần Thông cảnh, còn không bằng Lý Hạo cho mình hấp thu thêm một chút kiếm năng.

"Vậy thì đi đi, đi sớm về sớm, chỗ ta có lẽ cần dùng người bất cứ lúc nào."

"Tốt!"