TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1271: Tất cả đều là hổ giấy (2)

Sắc mặt Mộ Tiểu Dung tái xanh, nhìn Lý Hạo, Lý Hạo cũng nhìn nàng, sắc mặt càng thêm âm lãnh: “Người của Cửu Ti, ta không muốn giết! Thế nhưng, đừng ép ta… nếu không, đợi chút nữa còn sống sót mấy người ta cũng không dám can đoan! Đừng cảm thấy ta giết các ngươi sẽ có phiền phức gì, đúng vậy, người muốn giết ta quá nhiều, cũng chính vì vậy… ta cũng không để ý sẽ đắc tội thêm vài người!”

Đám người run rẩy, nhưng cũng quẩy lên, có người nhỏ tiếng nói chuyện phiếm với người bên cạnh, có người cùng người quen biết oẳn tù tì, có người run rẩy ôm chầm lấy người bên cạnh mà hôn…

Rõ ràng là bộ dạng đang hưởng lạc, nhưng nhìn thân thể của bọn họ, đều đang phát run.

Lý Hạo khiến bọn họ run sợ.

Những người này rất phách lối, nhưng đó là dựa vào bối cảnh của họ, còn bây giờ, có người không thèm để ý đến bối cảnh của bọn họ nữa, bọn họ ngoại trừ khuất phục chỉ có khuất nhục.

Lý Hạo lần nữa nhìn về phương xa.

Trong bóng tối, phía Thiên Tinh thành quá nhiều ánh đèn, hắn nhìn không rõ lắm, cho nên cũng không chuẩn bị vào thành, chỉ là hạ thấp tốc độ, cho kẻ địch nhiều thời gian một chút, ra khỏi thành, chùm sáng sẽ rất rõ ràng.

Nơi xa, một chùm sáng cực lớn, dường như đang nhanh chóng tiến lên, bên người còn có hai chùm sáng nhỏ.

Ba vị Húc Quang.

Có người đến rồi.

Không chỉ như vậy… Lý Hạo đảo mắt khắp nơi, bỗng nhiên quay đầu, phía sau… vậy mà cũng có một chùm sáng lớn, rất bắt mắt, rất mạnh, không biết từ khi nào, đã theo đến đây, đang tiến đến gần, nhưng cũng đang giảm bớt tốc độ.

Lý Hạo khẽ nhíu mày.

Một vị Thuế Biến đang theo ở phía sau.

Mà trước mặt, một vị Thuế Biến, hai vị Húc Quang đỉnh phong.

Trước mặt dễ nói, xác suất lớn là người của Ngô Dũng, vậy còn người phía sau kia… là ai?

Là địch hay là bạn?

Xác suất lớn là kẻ địch.

Coi bộ, là đã phát hiện cái gì đó, mãi đi theo chính mình, Nam Quyền, Dương Sơn, ngay cả Tần Liên người đang ẩn trong bóng tối kia cũng không hề có chút cảm giác, nhưng đối phương chỉ còn cách bọn hắn không quá 10 dặm, 5 ngàn mét mà thôi.

Năng lực ẩn tàng hành tung của người đó rất mạnh.

Là ám hệ sao?

Hay là sát thủ?

Người của Phi Thiên hay sao!

Lý Hạo nhanh chóng phán đoán, 9 phần chính là sát thủ của Phi Thiên, chỉ có như vậy, mới có thể dễ dàng giấu diếm được những cường giả giống như Nam Quyền vậy, bọn người Nam Quyền cũng đi theo trong bóng tối, nhưng lại không phát hiện, nên biết rằng, đối với cường giả mà nói, 5 ngàn mét… kỳ thực không phải là khoảng cách xa xôi gì.

Chỉ một tên Thuế Biến kỳ cũng dám giết mình sao?

Những người này chắc chắn phải biết, mình không dễ giết như vậy.

Đừng nói một gã Thuế Biến, lần trước ở phương đông, ba gã Thuế Biến truy sát chính mình, rốt cục cũng không ai thành công, bọn chúng sẽ không ngu xuẩn như vậy.

“Cho nên… những người này nếu như dám đến, mà lại suy đoán ta ở đây, tuyệt đối sẽ không cảm thấy, Thuế Biến có thể giết được ta…”

Cho nên, tất nhiên sẽ có đòn sát thủ.

Là gì đây?

Bom năng lượng sao?

Hay là thứ đồ chơi khác?

Dù sao nhất định sẽ có, Lý Hạo khẳng định, nếu như không có, những Thuế Biến kỳ này tuyệt đối không thể to gan như vậy.

Từng suy nghĩ hiện lên trong lòng hắn.

Mà hắn, cũng đi lên đầu thuyền, sau một khắc, giống như ẩn hình vậy, từ từ biến mất ở đầu thuyền, mấy người Mộ Tiểu Dung sắc mặt cũng thay đổi, Lý Hạo …. Chạy trốn rồi sao!

Không, hoặc là nói lợi dụng bọn họ làm mồi nhữ, hắn đã trốn vào trong bóng tối.

Làm sao bây giờ?

Mộ Tiểu Dung truyền âm đến gã Húc Quang của Bắc hải kia: “Hắn đi rồi, chúng ta có nên trốn hay không?”

Gã Húc Quang Bắc hải kia không để ý đến nàng, chỉ là nhìn về phía người thanh niên, thanh niên khẽ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ cay đắng, những quý tộc kinh thành này thì biết cái gì.

Bọn họ căn bản không thể biết sự dã man của những tên mọi rợ phương Bắc!

Là đạo tặc Bắc hải, nhưng gã vẫn biết, những võ sư Ngân Nguyệt như Lý Hạo này, ở phương Bắc đại biểu cho cái gì, chính là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nếu không phối hợp tốt với Lý Hạo, không giết được kẻ địch, bọn họ một chút cơ hội sống sót cũng không có.

Loại người như Lý Hạo, đến thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ giết bọn họ, muốn chạy trốn đến chân trời sao.

Trốn ư?

Là lựa chọn ngu xuẩn nhất, chi bằng chờ tại đây, chờ, có lẽ sẽ có một tia sống sót.