“Phía sau có Thuế Biến kỳ đi theo, Nam Quyền cẩn thận một chút mò qua đó…. Hắc Báo cũng đi theo!”
Lúc này, Lý Hạo đã trốn vào trong bóng tối, thông qua áo giáp đưa tin một câu.
Hắn có thể chỉ huy Nam Quyền, nhưng Hắc Báo thì không cách nào chỉ huy được.
Nhưng cũng không sao cả, Hắc Báo bây giờ đi cùng Tần Liên, Tần Liên là người yếu nhất trong nhóm, điều này cũng có nghĩa, Nam Quyền cùng Tần Liên, Hắc Báo cùng nhau qua đó.
“Cẩn thận đối phương có đòn sát thủ gì đó, đánh giết Thuế Biến kỳ trong nháy mắt cũng rất có khả năng… Nam Quyền chống ở phía trước, đối phương nếu đoán được ta ở đây, không thể không có chuẩn bị, một Thuế Biến tuyệt đối không dám giết ta…”
“Còn ngươi thì sao?”
Âm thanh của Nam Quyền từ trong áo giáp truyền đến, “Phía trước hình như có người đang đến…”
“Không có việc gì!”
“Ba đại tổ chức cũng được, hay là bất luận kẻ nào,vào lúc này đều kiêng kỵ Cửu Ti…nhìn thấy nhiều hậu duệ Cửu Ti như vậy, sẽ không dám xuất thủ.”
Nam Quyền không nói gì nữa, lão nhanh chóng chiu vào trong bóng tối, đi theo phương vị mà Lý Hạo đã nói kia.
“Lý Đô đốc, còn ta thì sao?”
Dương Sơn hỏi thăm một câu.
“Ngươi phụ trách những võ sư có thể sẽ đánh đến kia…”
“Cái đó…”
“Chấp hành mệnh lệnh!”
Dương Sơn cũng không dám hỏi tiếp, con người Lý Hạo, lần này xem như gã đã biết, hắn là một nhân vật hung ác, mà thực lực so với người ta đồn đại còn mạnh hơn, trước đó giết Húc Quang đỉnh phong, căn bản không có hao phí bao nhiêu tinh lực.
Loại tồn tại này…có lẽ thật sự chỉ có Thần Thông cảnh mới có thể đối phó được hắn.
…
Ngô Dũng rất gấp gáp, nhưng cứ bay mãi bay mãi, lúc này cũng đột nhiên chậm lại.
Ngọc truyền tin chấn động, tin tức rất nhiều.
Gã nhanh chóng nhìn một cái, thấy được một tin tức quan trọng, một tin do Ti trưởng truyền đến, bảo gã chậm một chút, đừng nên gấp gáp, đã phái Lưu Sa đến đó.
Còn một tin khác, đến từ một tên sát thủ.
Nói là đã phát hiện được một chiếc thuyền, từ đảo Tứ Hải bay ra, trên thuyền dường như đều là quý tộc.
Người đó đang đuổi theo.
Ngoài ra, đã có người đến đảo Tứ Hải, đang dò xét tình huống, rất nhanh sẽ có tin tức hồi đáp.
Ngô Dũng thở hắt ra, như vậy cũng được.
Gã nhìn hai vị Húc Quang bên cạnh: “Chậm một chút, không cần gấp.”
Hai người sững sờ, vừa nãy gấp gáp là ngươi, bây giờ không gấp cũng là ngươi…
Đương nhiên, Ngô Dũng nói như vậy, bọn họ cũng không dám phản bác cái gì.
Vậy thì chậm một chút là được.
Tốc độ của ba người chậm lại, nhưng giờ phút này cũng mơ hồ thấy được tình huống ngoài thành, nơi xa, dường như có một chiếc phi thuyền, một đám nam nữ đang trên đầu thuyền vui đùa.
Bọn chúng thậm chí còn thấy có người đang chơi oẳn tù tì, có người hôn hít nhau trước mặt mọi người…
Một gã Húc Quang thở hắt ra, khẽ mắng một tiếng: “Còn tưởng là gặp chuyện không may hay đều đã chết hết, ta thấy bọn họ rất tiêu sái!”
Ngô Dũng cũng khẽ nhíu mày.
Tất cả đều vô sự hay sao?
Gã dường như thấy được một nhân vật trọng yếu, chính là người của Nội Vụ Ti kia.
Trong lòng khẽ động, giờ phút này, khoảng cách của đôi bên cũng không quá mấy ngàn mét, gã truyền tin cho đối phương, kết quả đối phương không có phản ứng gì, gã nhíu mày, là không thấy được, hay là…còn có nguyên nhân khác?
Gã suy tư một chút, lần nữa đưa tin cho một số người gã quen biết trên thuyền kia.
Kết quả, đều là đá chìm đáy biển.
Giờ phút này, gã cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, truyền âm cho hai người bên cạnh: “Cẩn thận một chút, những người này có chút gì đó không đúng…”
Hai vị Húc Quang đỉnh phong nghiêm nghị, không đúng sao?
Ba người không nói thêm gì nữa, mà là cẩn thận từng li từng tí, che đậy hành tung của mình, lặng lẽ đến gần bên đó.
…
Nhưng ba chùm sáng khổng lồ đối với Lý Hạo mà nói là quá rõ ràng.
Hắn giờ phút này, cũng không động thủ.
Chỉ là đại lượng nội kình, nhanh chóng tràn vào giày Truy Phong dưới chân, giày Truy Phong là dùng để chạy thoát thân, nhưng cũng là dùng để giết người, võ công của thiên hạ, chỉ có tốc độ là không thể phá.
Câu này đôi khi cũng không hẳn là chuẩn xác, nhưng đôi khi cũng rất đúng.
Một đôi giày, dưới tình huống Lý Hạo toàn lực ứng phó, là có thể trong nháy mắt đã đột phá 3000 mét.
Đương nhiên, bộc phát như vậy, sẽ không duy trì được quá lâu.
Ví như lần trước bị Từ Khánh truy sát, hắn cũng chỉ có thể liên tục dùng 2-3 lần, sau đó cần nghỉ ngơi, cần khôi phục mới có thể dùng tiếp.
“4000 mét…”
Lý Hạo im lặng chờ đợi, ẩn vào bóng tối, không chút động tĩnh.
3500 mét…
Lý Hạo cũng là vô cùng yên tĩnh.
Liền sau một khắc, hắn đưa tin cho Nam Quyền: “Xuất thủ!”
Nơi xa, một tiếng ầm vang cực lớn!
Trong bóng tối, Nam Quyền đánh ra một quyền, tiếng nổ lớn ầm ầm vang vọng khắp nơi, “Thật to gan, sát thủ của Phi Thiên, mà dám tập kích những nhân viên trọng yếu của Cửu Ti hay sao!”
Ầm!
Quyền chấn thiên hạ!
Toàn bộ thế giới, giờ khắc này, dường như chỉ còn lại một đôi nắm đấm, trong bóng tối, một con chó trong nháy mắt hóa thành màu vàng, vô thanh vô tức, cũng là cường hãn không gì sánh được, một cái móng vuốt đánh thẳng vào tên cường giả mặc hắc bào kia!