Lý Hạo cười cười.
Cô bé này, cái miệng đúng là không kiêng nể gì cả.
Lời gì cũng dám nói.
Hắn vốn chỉ muốn đến nơi thôi, cũng không cần phản ứng gì với cô bé này, giờ phút này ngược lại là nhịn không được hỏi thêm mấy câu: “Sao ngươi biết lúc nãy ta cần hướng dẫn viên du lịch chứ?”
“Vừa nhìn người thì biết chính là người bên ngoài mới đến!”
“…”
Rõ ràng như vậy sao?
Lý Hạo nghi ngờ nói: “Ta mặc quần áo không giống hay sao? Hay là như thế nào? Ta cảm thấy ta cũng không có khác biệt gì lắm so với những người trong trạm xe công cộng kia?”
Cô bé không cho là đúng nói: “Khác biệt rất lớn, người ta nếu không cúi đầu xem báo, thì sẽ yên tâm đứng mà chờ, chỉ một mình ngươi hết nhìn đông đến nhìn tây, một bộ… khụ khụ, một bộ dạng không biết nên đi như thế nào.”
Thiếu chút nữa là nói giống nhà quê mới vào thành thị.
“Còn nữa, người ta thì đi trên phần đường có vạch, còn ngươi thì xông thẳng vào đường cái, nhìn bộ dáng này của ngươi, có phải hay không chưa từng đi qua con đường lớn như vậy?”
“…”
Lý Hạo cười, bị xem thường rồi, nhưng cũng không quan trọng lắm.
“Ngươi còn nhỏ như vậy đã ra ngoài kiếm tiền sao?”
“Ai còn nhỏ?”
Cô bé không vui, nhưng lại nghĩ đây chính là ‘kim chủ ba ba’, lập tức cười hi hi nói: “Ra ngoài sớm thì kiếm tiền sớm, kiếm tiền nuôi gia đình, không phải là rất tốt hay sao?”
“Cũng đúng.”
“Không đi học sao?”
Lý Hạo hỏi: “Đây là hoàng thành, giáo dục rất tốt, cái tuổi này của ngươi, hẳn là nên đi học?”
“Đi học…”
“Xì!”
Cô bé cười nhạt: “20 năm trước thì đi học còn hữu dụng, bây giờ còn làm được cái gì? Trừ phi học ở những học viện siêu năng kia, nếu không, học xong cũng vô dụng! Bây giờ làm quan không xem ngươi học cao bao nhiêu, cũng không cần ngươi biết hay không biết chữ … chỉ cần xem thực lực của ngươi mạnh cỡ nào!”
“Ngươi cường đại, người ta đều muốn giành lấy! Ngươi không mạnh, có kiến thức sách vở nhiều cũng vô dụng! Cứ lấy một vị lão sư trong trường học của ta trước kia mà nói, người ta thiên văn địa lý không gì không biết, kết quả trường học đóng cửa, vài ngày trước, ta còn chứng kiến lão sư đang bán đồ ăn ngoài chợ kia kìa.”
“Nhìn bộ dáng này của ngươi, cũng là người có học phải không? Muốn đến hoàng thành tìm công việc sao?”
Cô bé tự mình lẩm bẩm: “Đừng ôm hi vọng quá lớn, thời đại bây giờ, người bình thường như chúng ta không có cơ hội gì đâu? Ngươi nói làm việc, người ta siêu năng, một người bằng ngươi 100 người! Làm công việc cực khổ, người ta cũng dùng siêu năng, trước kia ngươi xây nhà còn phải mướn công nhân, bây giờ siêu năng làm một phát đã xây xong.”
“Đi học thì có tác dụng gì? Làm lão sư sau đó trường học đóng cửa, ngươi đi bán đồ ăn sao? Làm kế toán, ngươi học tốt toán học, không bằng người người ta siêu năng phát huy, ngươi tính toán nửa ngày, người ta liếc một cái đã tính xong… Tìm siêu năng, một tháng đến một lần bằng ngươi làm cả tháng, giá cả cũng không đắc.”
Cô bé thở dài: “Cho nên nha… siêu năng quật khởi, đừng thấy nhà cao tầng nhiều như vậy, trông có vẻ rất phồn hoa, nhưng những người như chúng ta càng lúc sẽ càng thê thảm, trước kia còn có thể nhét đầy bao tử, bây giờ… kiếm tiền quá khó khăn!”
Lý Hạo nao nao, gật nhẹ đầu.
Cũng đúng thôi!
Trước đó, Hồng Nhất Đường nói cường giả siêu năng cũng nên làm chút việc cho bá tính, nhưng hôm nay đến Thiên Tinh thành, nghe những lời của cô bé này, Lý Hạo chợt phát hiện, siêu năng càng nhiều, ngược lại sẽ chèn ép không gian sinh tồn của những người bình thường kia.
Việc khổ cực không có để làm, việc trí óc cũng mất, đi học cũng không dùng được vào đâu, muốn kiếm miếng ăn ngược lại còn khó hơn trước kia.
Giá cả thì tăng cao, không có thực lực thì chỉ có thể càng lúc càng khổ.
Lý Hạo rơi vào trong trầm tư.
Một lát sau, lại nói: “Vậy ngươi cảm thấy, siêu năng đến cùng là tốt hay xấu?”
“Bản thân ta có siêu năng thì là chuyện tốt, không có thì là chuyện xấu!”
Cô bé không chút do dự: “Không có, vậy sẽ rất thê thảm! Nếu có, sẽ rất thoải mái. Những người làm quan kia, nên hạn chế những siêu năng này, không nên để cho bọn họ giành hết công việc của bọn ta!”
“Hoặc là tìm công việc cho bọn ta, cũng không phải ai cũng có thể trở thành siêu năng… bây giờ làm đến nỗi, bọn ta đều sắp chết đói.”
Lý Hạo khẽ gật đầu, điều này cũng đúng.
Lúc này, xe đạp đã đạp đến một khu vực có chút mùi vị cổ xưa.
Cô bé mở miệng nói: “Xuống xe, phía Cửu Ti, ngoại trừ người làm quan, thì không ai có thể lái xe hoặc đạp xe qua đó, chỉ có thể đi bộ qua mà thôi. Còn nữa, ngươi đừng nhìn đông nhìn tây, coi chừng bị người ta xem như kẻ xấu rồi bắt lại, thế thì xong đời.”
“Đúng rồi, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp, cũng đừng nhìn quá nhiều, đều là những nhân vật lớn đấy, coi chừng bị bắt đi, giết chết ngươi. Người ta có lẽ cũng không có việc gì, cứ gán cho ngươi cái tội danh là thành viên của ba đại tổ chức… dù sao cũng không ai rảnh giải oan cho ngươi đâu.”