TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1226: Cuối cùng cũng gặp lão Hầu (4)

Lý Hạo nhíu mày: “Dưới sự quản lý của Cửu Ti, cũng dám làm như thế sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên, người ta có lai lịch là được!”

Đôi lông mày đang nhíu lại của Lý Hạo nhẹ nhàng thả lỏng, cũng đúng, quen rồi thì được.

Xem ra, tất cả mọi người đã quen thuộc.

Đặc quyền, đã xâm nhập sâu vào lòng người.

Lý Hạo không tiếp tục hỏi, bước xuống xe, cô bé thì đẩy xe dừng lại một bên, còn Lý Hạo ngẩng đầu nhìn về phía trước, một con đường lớn đi thẳng vào nơi xa thẳm, giống như là một vực sâu ăn thịt người vậy.

Con đường lớn này rất dài, ven đường có tên đường, nhưng không phải là đường Cửu Ti, không phải là đường cái của Tuần Kiểm Ti, đó là tục xưng.

Tên chính thức là đường Cửu Long.

Cửu Long Thổ Châu, bảo vệ Hoàng Thất.

Đương nhiên, năm đó là bảo vệ, bây giờ thành bao vây.

Cô bé đậu xong chiếc xe đạp cũ nát của mình, nhanh chóng chạy đến, vui vẻ ra mặt: “Ta nói không xa, nếu như ngươi đón xe, ít nhất cũng phải mất một giờ, kẹt xe cũng đủ phiền chết ngươi rồi!”

“Đúng rồi, ngươi phải coi chừng con chó của mình, đừng bao giờ đi ị đi tiểu bậy ở đây, bằng không sẽ rất phiền phức!”

Cô bé lại căn dặn vài câu, chỉ vào phía trước nói: “Đây chính là đường cái Tuần Kiểm Ti, nơi đây có rất nhiều cơ cấu cấp dưới của Tuần Kiểm Ti, Tuần Dạ Nhân thì ở phía trước, cách tổng bộ Tuần Kiểm Ti cũng không xa lắm.”

Nói xong, bước lên con đường, cũng không dám bước đi ở giữa, mà là đi một bên, quay đầu lại dặn dò Lý Hạo: “Đi bên cạnh đây này, ở giữa chỉ có một vài đại nhân vật mới có thể đi, nhìn thấy không? Có thể đi ở giữa đều không phải người tầm thường… chờ ngày nào chúng ta có thể bước lên đó, sẽ không cần giống như bây giờ vậy.”

Hai bên đường, có vẻ hơi u ám.

Ngoại trừ văn phòng của phía quan phương ra, nơi đây cũng có người ở, cũng có cửa hàng, nhưng khu vực phồn hoa nhất trung tâm, buôn bán dường như không tốt cho lắm, vắng tanh, nhưng hai bên đường ngược lại là có số ít người.

Nhưng xem ra, không ít khả năng đều giống như Lý Hạo, chỉ là đến đây du lịch mà thôi, nhìn một chút con đường uy nghiêm của Tuần Kiểm Ti mà thôi.

Mà mắt của Lý Hạo, giờ phút này kỳ thực đã sắp bị mù.

Rất nhiều chùm sáng!

Hoặc là nói, lít nha lít nhít, hắn đã sớm không phân biệt được người mạnh hay kẻ yếu, chỉ cảm thấy phía trước so với ban ngày còn sáng chói hơn. Hắn chớp mắt một cái, những chùm sáng trong mắt liền biến mất.

Nếu tiếp tục nhìn, hắn sợ làm cho mắt của mình bị mù thật.

Đây là kĩ xảo mà gần đây hắn mới nắm bắt được, trước đó hắn chỉ có thể bị động mà nhìn, bây giờ thì khác, ngược lại cũng có thể khống chế một chút, lúc không muốn nhìn thì có thể che đi.

Cường giả quá nhiều!

Không hổ danh là khu vực hạch tâm nhất của vương triều, nơi đây còn là nơi ở của Tuần Dạ Nhân và Tuần Kiểm Ti, số lượng Húc Quang không thể đếm xuể, biết đâu chừng còn có không ít tồn tại đệ lục cảnh.

Nhưng khi Lý Hạo bước trên đường phố, cũng cảm nhận được một ít đặc thù.

Có người… hoặc là nói có bảo vật, đang quan sát nhìn mình.

Đây là cái hệ thống giám sát giống với cái của phủ Quốc Công hay sao?

Cũng đúng thôi, nơi này quan trọng biết bao nhiêu, nhưng cũng để cho người đi lại tự do, đương nhiên, Cửu Ti có đủ tự tin có thể giải quyết tất cả phiền phức.

Nhưng đối với Lý Hạo mà nói, cũng không có tác dụng gì.

Hắn là võ sư hơn nữa còn là một võ sư cường đại.

Lại thêm gương đồng trên người, và rất nhiều Thần Bí Năng ám hệ mà hắn đã hấp thu, dò xét hắn cũng không dò xét được bất cứ thứ gì.

Hắn nhìn chung quanh, cũng không thèm nghe theo cô bé kia đã nói, là không được nhìn bậy bạ.

Đến nơi đây, nên là hiếu kỳ mới đúng.

Cô bé này thì biết cái gì chứ.

Cô bé đó đối với nơi đây dường như cũng không mấy quen thuộc, trên đại thể biết được sự phân bố của một số cơ cấu, nhưng nhìn bộ dáng cũng biết rất ít đến đây, đưa Lý Hạo một đường đi lên phía trước, thận trọng nói: “Nơi đây đều là đại quan quyền quý, phía trước mặt chính là đường vào hoàng cung… Ngươi đừng chạy lung tung, bên đó không thể đi được, Hoàng Thất… dù sao cũng không nên tới gần, bằng không, ngươi sẽ chết chắc!”

Lý Hạo khẽ gật đầu, từ trong ngực móc ra hai tờ tiền: “Đến nơi rồi, ta bây giờ đã biết đi như thế nào, 200 tinh tệ, không cần thối lại!”

Cô bé vui mừng quá đỗi!

Vội vàng nhận lấy tiền, sờ sờ túi, phát hiện không có tiền để thối, có chút xấu hổ: “Vậy… vậy ta cũng không khách khí nữa! Đại ca thật sự là người hào phóng, lần sau có việc gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta… Đúng rồi, ta tên là Vũ Kỳ, chủ yếu đón khách bên thành đông… bên này có chút… có chút khiến cho người khác cảm thấy sợ sệt… đại ca đến thành đông, có thể tùy tiện tìm những đứa bé đang kéo khách, ai cũng biết ta ở đâu…”

Nói xong, cũng không quay đầu lại, chạy một mạch biến mất, đương nhiên cô bé đã sớm muốn rời khỏi.

Nếu không vì muốn kiếm chút tiền, thì ai mà dám tới đây.