Hắc Báo hình người dạng chó, hai móng vuốt nắm chặt tay lái, bộ dáng giống như người lái xe lâu năm vậy!
Chạy cũng rất vững vàng.
Lý Hạo cười cười, may mắn không ai nhìn thấy, nếu không, không bằng nói tên này lái xe không bằng cả chó sao?
Chó đều lái tốt hơn hắn!
Đùng nói, lái thật sự không tồi.
Hắc Báo lái, còn lái rất đa dạng, đuôi ôm lấy tay lái, khiến cho Lý Hạo trôi nổi...
Lúc này, hai tên bị đè trong xe, thần sắc đều hiện lên sự hoảng hãi, vô cùng hoảng sợ.
Yêu! Đây là đại yêu!
Đại yêu có thể nghe hiểu tiếng người, người Trung Bộ có kiến thức hơn người phương Bắc nhiều, trong nháy mắt liền vô cùng hoảng sợ, đây chắc chắn là một tên cấp Nhật Diệu hoặc Tam Dương.
Lý Hạo không quan tâm bọn họ, ngồi im giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Nửa tiếng sau, dưới tốc độ lái của chó, Lý Hạo đã thấy được một ngọn núi, không tiếp tục cho chó đi tiếp, cách xa một chút, để cho Hắc Báo dừng lại.
Xuống xe, Lý Hạo vung ta, chiếc xe liền biến mất.
Hai người kia vô cùng hoảng sợ!
Nhẫn trữ vật!
Đây là đồ mà cường giả mới có được.
Lý Hạo vẫn im lặng không nói, một tay dẫn theo 2 người, trực tiếp cầm lấy hai cánh tay dùng sức bóp, hai cánh tay giống như sợi mì vậy trực tiếp cố định trên tay hắn.
Sau đó Lý Hạo bay lên trời, hai người kia sớm đã hôn mê, đau đến bất tĩnh.
Trên trời, Lý Hạo quan sát núi lớn, nhìn thấy có vài tên siêu năng trông coi, hẳn còn có một ít võ sư, không tính quá mạnh, không phải là Tinh Quang thì chính là Nguyệt Minh cấp, không có một tên Nhật Diệu nào.
Lúc này, khu tụ tập trong lòng núi.
Trong đó đang cãi nhau ầm ĩ, Lý Hạo lao qua đó liếc nhìn, hình như đang cho vay đồ ăn, tiếng của siêu năng là đến từ bên này.
Lúc này đang cho một người đàn bà vay thức ăn, một cái bánh mì đen, một chén cháo.
Hẳn có thể no bụng không đói chết được.
Nhưng người đàn bà kia đang kêu khóc thảm thiết, khóc rất lớn tiếng: “Quan gia, cho...1 cái bánh mì nữa...chỉ thêm 1 cái...ta còn có 3 đứa nhỏ, đều sắp chết đói, đã không nhúc nhích được. Chỉ như vậy không đủ cho 4 người ăn...buổi tối ta không ngủ được, ban ngày giặt quần áo xong, buổi tối ta lại đi xuống mỏ...quan gia, cho...thêm một cái bánh mì..."
"Cút!"
Tiếng thét tức giận vang lên, một tên Tuần kiểm mặc đồ tuần kiểm, một đạp đá bay người phụ nữ, tức giận nói: “Không biết chừng mực! Ở đây, cho các ngươi một con đường sống, bằng không, một đám các ngươi, đã sớm chết sạch rồi. Còn muốn nhiều hơn, đồ ăn không cần tiền sao? Biết đồ ăn hiện giờ có bao nhiêu quý giá sao? Cái gì mà 5 người, còn nuôi trẻ em, 3 tiếng, đói chết rồi, còn có mấy miếng thịt ăn, đầu óc không tĩnh táo, nghĩ gì thế?"
Trên trời Lý Hạo ngẩn ra.
Hắn liếc nhìn xuống phía dưới, trong lòng suy nghĩ, đây là Trung Bộ, Trung Bộ vô cùng phồn vinh, Trung Bộ vô cùng giàu có, vừa nãy...hắn nhớ lại được âm thanh của hải tặc.
Lần đầu gặp hải tặc Bạch Sa cũng là cảnh tượng giống như này.
"Hải tặc...đóng quân...Tuần kiểm..."
Hắn quay đầu lại nhìn, là toà thành nhỏ kia.
Rất nhộn nhịp!
Lại nhìn chỗ này, rất nhiều người, tựa như không cùng thời đại.
Chỗ này hắn thấy được lịch sử của vương triều những lúc cuối loạn thế, người như cỏ rác.
Nhưng tại chỗ cách đây gần 120 cây, là một toà thành nhỏ nhộn nhịp, xa hoa truỵ lạc.
Hắn hơi lắc đầu, trong nháy mắt tựa như bị xuyên không vậy.
"Trung Bộ nhộn nhịp..."
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện bốn chữ này.
Sau đó lại nhớ đến lời nói của Hồng Nhất Đường: “Vương triều đang loạn, thiện hạ rung chuyển, dân chúng lầm than, thời đại này đã không cứu được nữa rồi!"
Lần đầu tiên tiến vào một thành thị của Trung Bộ, lại dạy cho Lý Hạo một bài học.
Ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật.
Dưới sự phồn hoa, che dấu một ít thứ gì đó không phải là người.
Những thành thị bị huỷ, những dân chạy nạn thoát đi, ở Trung Bộ giống như biến mất vậy.
Mỏ như này có bao nhiêu?
Đen tối như vậy có bao nhiêu?
Lý Hạo cười lên, hắn cũng không biết vì sao lại cười, dần dần giảm giới hạn, lúc chính mình đang có một tia hy vọng...lại bị đánh vỡ nát!
Hắn nghĩ rằng Trung Bộ thật ra cũng không tồi.
Nhưng sau đó, những tên này nói cho hắn biết, Trung Bộ còn đen tối hơn tưởng tượng của ngươi nhiều, mặt trái của sự phồn hoa chính là tà ác!
Một tên Tuần kiểm của Tuần Kiểm Ti nói cho mọi người thời đại này không cần sinh con, cho dù chết cũng có thêm nhiều mấy miếng thịt để ăn...
Trừ người phụ nữ kia ra, những người khác đều chết lặng!
Tựa như...nơi này rất u ám.
"Tuần kiểm..."
Lý Hạo nhỏ giọng nỉ non, hắn có chút chua sót, công việc đầu tiên của hắn chính là Tuần kiểm trong Tuần Kiểm Ti, thật ra hắn có ấn tượng rất tốt đối với Tuần kiểm, bởi vì những Tuần kiểm mà hắn quen biết đều không tệ.
Tựa như Lưu Long, Liễu Diễm, Ngô Siêu, Khổng Khiết, Vương Hằng Cương, rất nhiều Tuần kiểm khác...