TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1116: Kiến thức (4)

Lý Hạo không quản cái này, tiếp tục hấp thu năng lượng.

Giờ phút này, trong cơ thể hắn, từng đạo khóa siêu năng bắt đầu hiển hiện.

Tứ chi, ngũ tạng, cái trán, rốn, cột sống.

Trong lúc mơ hồ, trọn vẹn 12 đầu khóa siêu năng nổi lên.

Đúng vậy, 12 đầu khóa siêu năng.

Bây giờ, thông thường trên ý nghĩa mà nói thì chỉ có 9 đầu, nhưng mọi người đều biết, kỳ thực trên đỉnh đầu có một khóa, một số siêu năng đặc biệt, rất nhiều người đã cảm thấy, đều đã phá vỡ đầu khóa trên đỉnh đầu kia.

Về phần vì sao siêu năng có khác biệt… có lẽ là do biến dị đưa đến.

Cho nên, trong nhận biết của mọi người, khóa siêu năng có 10 đầu.

Mà Lý Hạo lúc này trên thân lại nổi lên 12 đầu khóa siêu năng.

Cột sống là cốt, thần khuyết là thân.

Lý Hạo cũng không để ý những thứ này, khóa siêu năng trên thân thể người có lẽ không chỉ là 12 đầu, kỳ thực hắn có đôi khi trùng kích cảnh giới, sẽ có một loại cảm ngộ, hoặc là nội thị, có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, nhưng cơ thể người không chỉ có 12 đầu khóa siêu năng.

Hoặc là tiềm lực không đủ, hoặc là bản thân còn quá yếu ớt, những cái khác không hiện ra mà thôi.

Nếu như siêu năng thật sự có thể một mực bước tới… sẽ rất đáng sợ, đứt một đầu khóa là một cảnh giới, đứt 12 đầu khóa chính là 12 cảnh giới, mà bây giờ, kẻ mạnh nhất dường như cũng chỉ gãy mất 5 đầu.

Về phần phía trên Húc Quang, rốt cục là có hay không, Lý Hạo cũng không rõ lắm, nhưng bọn người Hồng Nhất Đường đều ra vẻ kiêng kị điệu thấp như vậy, thì có lẽ là có, Lý Hạo cũng không quá để ý.

Thời khắc này Lý Hạo không ngừng hấp thu năng lượng nhưng trong lòng dường như đang tự hỏi điều gì đó.

Nếu như bổ sung một đầu, và nếu như có thể đứt đoạn thì sao?

Bản thân… phải chăng nên thử một chút, đứt đoạn khóa siêu năng giải phong chiến lực?

Dù không có khả năng tăng lên một cảnh giới lớn, nhưng được một cảnh giới nhỏ cũng tốt, hiện tại bản thân đã có thể giết được hậu kỳ, nếu như đứt đoạn có thể giết Húc Quang đỉnh phong cũng không tệ a.

Đương nhiên, không phải đứt đoạn toàn bộ, đứt đoạn một bộ phận thì được.

Hắn có kiếm năng, quả thực đúng là không sợ chuyện này.

3 vạn khối Thần Năng Thạch mà Ngân Nguyệt cho lúc trước, cho cây nhỏ 1 vạn khối, tu luyện cũng tiêu hao gần hết 1 vạn khối, vẫn còn thừa lại 1 vạn khối, đều trên người Lý Hạo, trên thực tế, Thần Năng Thạch trên người Lý Hạo không chỉ bấy nhiêu.

Trước đó hắn giết nhiều người như vậy, cũng có rất nhiều thu hoạch.

Sự hao tổn trong 2 ngày đó, kỳ thực đều là do Hồng Nhất Đường và Quang Minh Kiếm bỏ ra, bản thân Lý Hạo ngược lại là không mất mát chút nào, Lý Hạo chỉ coi đó như là phí thủ tục mà thôi.

Đang lúc tu luyện, một dãy núi to lớn xuất hiện.

Giống như một giới tuyến, chia cắt toàn bộ đại lục phương đông và đại lục phương bắc.

Ngọn núi này, tên là Khuê Sơn.

Vì sao có tên gọi như vậy, Lý Hạo cũng không biết, trong sách chính là viết như thế, hắn cũng không quá để ý.

Trong Thương Sơn của Ngân Nguyệt có đại yêu, trong Khuê Sơn này, siêu năng phương đông hùng hậu, có lẽ cũng sẽ có đại yêu, Lý Hạo ngược lại là nhắm mắt, cũng đề phòng hơn một chút, dặn dò: “Cẩn thận một chút, gặp đại yêu thì nên tránh đi, lỗ mũi của ngươi thính như vậy, hẳn là có thể ngửi được mùi vị!”

“Gâu gâu!”

Hắc báo gật đầu, ngược lại là có chút chờ mong, cảm thấy thật sự hứng thú.

Nó còn chưa từng gặp qua đại yêu.

Là đại yêu như thế nào?

Có cẩu yêu giống như mình hay không?

Lý Hạo thì đã gặp qua, nhưng cẩu yêu cũng chỉ gặp mỗi cái con dưới chân này.

Khuê Sơn giống như một con rắn dài nằm sấp.

Quanh co khúc khuỷu, uốn lượn mấy ngàn dặm.

Nhìn trên địa đồ, Khuê Sơn cũng không hùng vĩ cho lắm, trên thực tế thì Khuê Sơn cũng rất cao, so với con người, thì có thể gọi là hùng vĩ đồ sộ.

Hắc Báo bay thẳng lên trời, đằng không mà đi, cũng không đi theo con đường bình thường.

Cái gì mà đường núi với không đường núi, đối với những đại yêu cấp độ như Hắc Báo mà nói, thì trước mặt đều là đường bằng phẳng.

Trực tiếp nhảy vọt qua là được!

Dưới chân núi, dường như có người, có lẽ là những sơn dân ở gần đây, bên tai Lý Hạo, dường như vang lên tiếng người: “Cha, thần tiên kìa!”

“Cái thần tiên chó chết gì, đừng đánh rắm…”

Sau một khắc, vang lên tiếng thét chói tai: “Mau chạy, là yêu quái!”

“……”

Lý Hạo phiền lòng, ngươi kêu lớn tiếng như vậy, nếu thật sự là yêu quái thì một miệng đã nuốt mất ngươi.

Hắn cũng lười để ý đến những thứ này, giờ phút này, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.

Đương nhiên, chỉ giới hạn ở người bình thường mà thôi.

Cả một đời của người bình thường, chỉ sợ cũng sẽ không bước ra khỏi một khối đại lục, tiến vào một khối đại lục khác.

……