Trong truyền tin.
Khổng Khiết nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra trước đó.
Lý Hạo chỉ yên lặng lắng nghe.
Sau cùng, Khổng Khiết mới nói: "Ngươi mau trở về Bạch Nguyệt Thành, tạm thời đừng rời đi, trước mắt Bạch Nguyệt Thành vẫn an toàn, những tên to gan kia, cũng không dám tùy tiện đến Bạch Nguyệt Thành chịu chết."
"À, biết!"
Lý Hạo cũng không nhiều lời, biểu lộ cũng rất bình tĩnh.
Dập máy truyền tin, Lý Hạo nhìn về phía hai người Địa Phúc Kiếm: "Ta muốn về Bạch Nguyệt Thành một chuyến, hai vị giờ tách ra, hay cũng đi Bạch Nguyệt Thành?"
Quang Minh Kiếm lập tức nói: "Ta và ngươi cùng đi!"
Giờ mụ mặc dù áp chế một chút lực lượng quang minh, còn không đủ, cho nên mụ phải tiếp tục đi theo Lý Hạo mới được.
"Tuỳ ngươi."
Lý Hạo cũng không phản đối, hắn cần trở về Bạch Nguyệt Thành trước, lấy tiền thưởng của nhiệm vụ, mang theo tiền thưởng đi di tích tìm tiểu thụ, dù sao đã đáp ứng với đối phương, cho đối phương chỗ tốt mà.
Hơn nữa, người của Liệp Ma đoàn đều ở bên kia.
Nhưng cũng không cần mang hai người này tới di tích, tránh để dẫn đến một vài rắc rối.
Còn về chuyện mà Khổng Khiết nói, hắn không đề cập.
Hai người này dù tin tức bế tắc, nhưng hẳn cũng sẽ nhanh chóng biết được, đề cập hay không đề cập tới, cũng không sao cả.
Huống chi, tin tức vừa truyền đi không được hai ngày, đều biết bọn Địa Phúc Kiếm cường đại, không chuẩn bị chu toàn, những người này sẽ không tùy tiện ra tay.
"Ánh Hồng Nguyệt."
Lý Hạo thầm đọc, lại là ngươi.
Kẻ này sợ mình qua quá yên tĩnh, lại tìm chút phiền phức cho mình sao?
Nhưng Lý Hạo đã không phải là Lý Hạo lúc trước, hắn hôm nay kiến thức nhiều, thực lực cường đại, lực lượng đủ, những thủ đoạn nhỏ này của Ánh Hồng Nguyệt không dọa được hắn!
...
Cách Bạch Nguyệt Thành không đến ngàn dặm, 3 người 1 chó đều rất cường hãn, tốc độ đi đường cũng cực nhanh.
Lý Hạo lấy ra Thần Châu, mang theo mấy người phi hành.
Không tới 3 canh giờ, bọn hắn đáp xuống phụ cận Bạch Nguyệt Thành.
Đến Bạch Nguyệt Thành, Hồng Nhất Đường không giống như quá muốn vào đi, mở miệng nói: "Ngươi vào đi, ta đi về trước..."
"Không gặp Hồng Thanh sao?"
Hồng Thanh dù còn ở trong di tích, nhưng Lý Hạo lát nữa còn phải đi đón người trở lại.
Vị này, ngay cả con gái cũng không gặp sao?
"Ngươi chú ý chăm sóc đôi chút là được."
"Tới đây, ta chưa chắc có thời gian chăm sóc..."
Lý Hạo cười cười, lại nói: "Đương nhiên, ta sẽ an bài thỏa đáng, yên tâm!"
Hồng Nhất Đường nhìn hắn, không nói gì, trong lòng không biết nghĩ gì.
"Đúng rồi, Hồng sư thúc, nghe nói ngươi muốn xây thành trì?"
"Không phải xây thành trì..."
Hồng Nhất Đường vừa định phủ nhận, suy nghĩ một chút lại nói: "Chỉ là hơi mở rộng Kiếm Môn."
"Ừm, rất tốt."
Hai người trò chuyện vài câu, một lát sau Khổng Khiết nhận được tin tức bay ra, nhìn thấy mấy người Quang Minh Kiếm, khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Lý Hạo, có chút cau mày nói: "Ngươi cuối cùng trở lại, không về nữa, ta cứ tưởng ngươi bị người ám sát..."
Lý Hạo cười, cũng không chào hỏi gì, nói thẳng: "Đâu dễ chết như vậy, Khổng ti trưởng, ta mang Quang Minh Kiếm về rồi, đồ đâu?"
"Cái gì?"
"Tiền thưởng của nhiệm vụ, ta mới thu tiền cọc, còn thiếu ta 1 thanh Nguyên Thần Binh, và 20,000 viên Thần Năng Thạch."
Khổng Khiết im lặng, gia hỏa này không hề lo cho an toàn của mình sao?
"Ngày mai cho ngươi..."
"Bây giờ liền muốn!"
Khổng Khiết không nói, đành phải nói: "Chỗ ta không có nhiều như vậy, cần Hành Chính tổng thự cùng quân đội bên kia cung cấp ủng hộ..."
"Vậy đi lấy liền đi!"
"..."
Khổng Khiết khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Lý Hạo, tiểu tử này gấp như vậy làm gì?
Đâu có quỵt của ngươi!
Lý Hạo lại mặc kệ, hắn cần ngay lúc này, hắn phải đi di tích, không mang theo đủ bảo vật, vậy thì không được.
Khổng Khiết thầm mắng, cũng không nói nhảm gì, nhanh chóng quay người lại rời đi.
Chờ đến lúc Khổng Khiết rời đi, Hồng Nhất Đường mới bật cười nói: "Lá gan của ngươi thật không nhỏ!"
Khổng Khiết dù sao cũng là cường giả đỉnh cấp, hắn lại không cho đối phương chút mặt mũi.
Lý Hạo lại làm lơ, lần này quan phương Ngân Nguyệt để mình đi cứu người, nên cân nhắc qua, mình có thể sẽ bại lộ, hắn cũng mơ hồ nghĩ tới, nhưng cũng không quá để ý.
Dù thế nào đi nữa, hắn xứng đáng cầm những vật này.
Dùng tiền mua mệnh.
Tiền do mình liều mạng kiếm được, không có gì phải xấu hổ, không đề cập tới có lẽ người khác thực sẽ xem như không nhớ rõ, sau cùng thành không có, cuối cùng thì số tiền đó đã biến mất.
Thừa dịp Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm hiện tại cũng ở bên cạnh, bọn Triệu thự trưởng chắc chắn sẽ cho.
Ở tại chỗ chờ đợi một hồi, đại khái qua hơn 10 phút, Khổng Khiết lần nữa xuất hiện, ném cho Lý Hạo một chiếc nhẫn trữ vật: "Cho ngươi, tên khốn nhà ngươi suýt chút nữa móc rỗng nội tình của Ngân Nguyệt."
Lý Hạo mới không tin đâu!
30,000 khỏa Thần Năng Thạch, 3 thanh Nguyên Thần Binh, con số không nhỏ.
Nhưng nếu nói móc rỗng nội tình của mấy vị này... hắn tuyệt đối không tin.
"Ta đi đón người của Liệp Ma đoàn trở lại, các ngươi chờ ta một lát... Hồng sư thúc nếu có chuyện, vậy cứ rời đi trước."
Khổng Khiết vội vàng nói: "Giờ Địa Phúc Kiếm tại đây, an toàn của ngươi càng bảo đảm..."
Hồng Nhất Đường liếc nhìn Khổng Khiết, Khổng Khiết vội vàng truyền âm nói tình huống, Hồng Nhất Đường lập tức nhíu mày, nhìn thoáng qua Khổng Khiết, nhìn lại Lý Hạo, chau mày.
Ánh Hồng Nguyệt này... thật sự rảnh rỗi sinh nông nổi!
"Ta..."
"Sư thúc trở về Kiếm Môn!"