TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1101: Ta muốn làm một người khiêm tốn (8)

Về phần bản thân Lý Hạo, có đôi khi kỳ thực cũng nghĩ tới… nhưng càng lúc càng nhiều người biết, hắn cũng không phải quá quan tâm, có đôi khi, hắn thậm chí muốn điên cuồng một chút, muốn thử một chút cái cảm giác đối nghịch với cả thiên hạ kia là như thế nào.

Đây chính là chỗ xấu của việc đọc sách quá nhiều.

Đọc được những câu chuyện của các vị anh hùng, luôn thích thay mình vào đó, luôn muốn nếm thử một chút, điên cuồng một chút, sau khi đọc qua ghi chép “Nam Giang chi chiến”, trong lòng Lý Hạo cũng có chút muốn bay cao.

Nếu không, theo tính cách trước đây của hắn sẽ không tùy tiện xuất thủ, cho dù là Địa Phúc Kiếm xuất thủ, cũng không nắm chắc sẽ giết hết mọi người thì hắn cũng sẽ không xuất thủ.

Cho nên, mặc dù Lý Hạo biết, kỳ thực cũng sẽ không để ý.

Nói không chừng sẽ còn cảm khái một tiếng, ta cũng có hôm nay… thật tốt!

Mà tất cả những thứ này sẽ không để cho người ngoài biết được, ngay cả Hồng Nhất Đường luôn ở bên cạnh kia cũng sẽ không biết, Lý Hạo giờ khắc này có một nội tâm cực kỳ bạo động, không cam chịu cô đơn, không cam chịu bình tĩnh.

Giờ phút này mấy người Lý Hạo, trốn ở một tòa thành nhỏ không ai biết đến.

Lý Hạo đang kiểm kê chiến lợi phẩm của mình, tiện thể cũng đưa cho Quang Minh Kiếm một chút năng lượng ám hệ, đương nhiên, cũng không quên Hồng Nhất Đường, nói với Hồng Nhất Đường, bao nhiêu Thần Năng Thạch đổi lấy bao nhiêu kiếm năng… Lý Hạo biết y đã lấy đi nhẫn trữ vật của một siêu năng Thuế Biến kỳ, đang suy nghĩ biện pháp để móc sạch của y.

Thuế Biến kỳ là nhóm người mạnh nhất đương kim võ lâm, bảo bối chắc chắn không ít.

Lý Hạo cũng không cần nhiều, phí thủ tục thu một nửa là được, người bình thường cũng không được hưởng ưu đãi như vậy a.

Hồng Nhất Đường cũng là im lặng đến cực điểm!

Nhưng suy nghĩ một chút lại đồng ý, không có cách nào khác, mối làm ăn này của Lý Hạo là độc quyền, kiếm năng có thể cường hóa và vững chắc ngũ tạng, không ai không hi vọng ngũ tạng của bản thân mạnh hơn, đương kim võ sư và siêu năng, đều là lâm vào khốn cảnh như vậy.

Vả lại, y vẫn còn thừa lại một khối Thần Năng Thạch lớn, thêm phần của Quang Minh Kiếm trả cho, y hiện tại cũng có chút vốn liếng, ngược lại có thể xa xỉ một chút, thoải mái một lần.

Quang Minh Kiếm thấy thế cũng hận không thể bỏ hết tiền vốn ra, hai người đều bị con quỷ hút máu Lý Hạo này hút đến toàn thân trống rỗng.

Ngoại trừ thanh kiếm bên người, những thứ còn lại đều hận không thể bán hết cho Lý Hạo để đổi lấy một chút kiếm năng.

Lý Hạo lại đang ở trong cảm giác vừa vui vừa đau khổ này, trải qua khoảng thời gian phong ba rung chuyển bên ngoài.

Mãi đến khi hai vị cường giả triệt để bị hắn móc hết tiền túi, một xu cũng không còn, Lý Hạo dừng cung ứng kiếm năng lại.

Hồng Nhất Đường buồn bã mất mát!

Thật là thoải mái!

Đáng tiếc, ngay cả khối Thần Năng Thạch lớn cũng đã bán cho Lý Hạo đổi lấy kiếm năng… y lúc này, thật đúng là một xu cũng không có.

Kỳ thực cũng còn có một số bảo vật, ví như hạt của Thiên Kim Liên, y vẫn còn sót lại một hạt… nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều, vẫn không nỡ bán, lưu lại bảo vật này áp đáy hòm vậy, cũng không thể để nhẫn trữ vật ngay cả một chút bảo bối cũng không có, nếu như vậy sẽ rất mất mặt.

Nếu như một ngày nào đó bị người ta giết mất, bị người ta đoạt mất nhẫn trữ vật, người ta chắc chắn sẽ mắng chết, cười chết Địa Phúc Kiếm y!

Đường đường là võ sư đỉnh cấp, có thể giết tồn tại Thuế Biến kỳ, kết quả… nhẫn trữ vật lại trống không!

Mà Quang Minh Kiếm lại thở dài một tiếng, có chút âu sầu, đã hấp thu rất nhiều năng lượng ám hệ, ria mép đã mất đi rất nhiều, ngay cả yết hầu cũng nhỏ lại một chút, nhưng… vẫn còn chưa đủ!

Ả còn muốn nữa, nhưng Lý Hạo không cho, giày Truy Phong cũng chỉ đổi được bấy nhiêu, không còn cách nào, nguyên nhân chủ yếu là, Thần Năng Thạch của Lý Hạo kỳ thực cũng đã tiêu hao hết bảy tám phần.

Đương nhiên, kết quả chính là nhục thân của hắn cường hóa rất nhiều, ngũ tạng cũng thế, luôn cả khóa siêu năng, lần thứ nhất hắn cảm nhận được khóa siêu năng của trái tim có lẽ muốn bão hòa rồi!

Lần hấp thu năng lượng này, có lẽ đã đạt đến 10 vạn phương.

Ngay cả Lý Hạo cũng cảm thấy đau lòng, con số rất nhiều.

Nếu đổi thành Thần Năng Thạch mà tính, cảm giác sẽ không phải là nhiều, chỉ khoảng 100 khối Thần Năng Thạch, có thể đổi được 10 vạn phương Thần Bí Năng, nhưng cái mà Lý Hạo hấp thu không giống như vậy, cái hắn hấp thu đều là tinh hoa, hoàn toàn không phải đẳng cấp đó.

Vả lại, ở giữa cũng sẽ sinh ra rất nhiều lãng phí.

Mãi đến trung tuần tháng 10, ba người Lý Hạo mới bước ra khỏi nơi ẩn náu, bắt đầu đi về phía thành Bạch Nguyệt.

Không lâu sau khi đến gần thành Bạch Nguyệt, trong áo giáp của Lý Hạo liền hiện ra một số tin tức, binh sĩ Khổng Khiết, số lần kêu gọi là 300 lần…

Lý Hạo khẽ giật mình, điên rồi sao?

Chỉ có mấy ngày thôi, ngươi là cách một giờ liền gọi ta một lần đúng không?

Hắn đã cân nhắc, có cần phải giấu diếm Khổng Khiết hay không, gia hỏa này mỗi lần kêu gọi hắn đều không có tin tức tốt lành gì!

Một lát sau, hắn còn chưa kịp gọi lại, thông tin nhắc nhở của Khổng Khiết lần nữa truyền đến.

Mà giờ khắc này, Khổng Khiết cũng là đại hỷ!

“Đệt mẹ nó chứ!”

Coi như đã có thể liên lạc được, thằng cháu Lý Hạo kia đã đến gần thành Bạch Nguyệt trong phạm vi ngàn dặm, mấy hôm nay cũng không biết chết ở đâu rồi, cũng không xuất hiện, lão cũng hoài nghi Lý Hạo bị người khác ám sát, hoặc là bị bọn người Hồng Nhất Đường xử lý rồi, thấy hơi tiền nổi máu tham, đoạt bảo chạy trốn!