~Keng keng keng
Liên tục vang lên âm thanh, thậm chí xuất hiện cả tia lửa.
Lý Hạo không ngừng vung kiếm chém tới.
Lưu Long cũng bắt đầu vung quyền, cảm giác được hai tay đau đớn, nhìn lại vật đang gâm vào tay tên này giống như nhánh cây. Lưu Long giật mình, cứng như vậy?
Thấy Lý Hạo chém đứt dễ dàng như vậy, y còn tưởng chỉ là bình thường công kích nên vung quyền lên, ai ngờ đâu lại bị nhánh cây này đâm thủng cả nắm tay.
“Cẩn thận!”
Lý Hạo quát lên, thanh kiếm như bay múa, bảo vệ Lưu Long, liên tiếp chém đứt hơn 10 nhánh cây, sau đó công kích chợt dừng lại.
Lý Hạo cảm giác lên, nhìn xem xung quanh, không cảm thấy nguy hiểm nữa mới cuối đầu xuống nhìn, muốn xác định vật vừa nãy mình chém có phải là nhánh cây hay không, nhưng kết quả lại làm cho hắn hơi giật mình.
Biến mất rồi.
Đúng là lúc nãy hắn chém đứt rất nhiều nhánh cây, nhưng giờ nhìn lại thì chẳng thấy chẳng có gì cả, chỉ thấy mặt đất xốp mềm thôi, còn lại thì không.
Sắc mặt Lý Hạo thay đổi, nơi này chẳng lẽ giống Chiến Thiên Thành, cũng biết ăn thịt người?
Nếu là như vậy thì, hắn dậm mạnh xuống nền đất, bộc phát ra Địa Kiếm thế, ~bùm!
Mặt đất chỉ hơi rung lắc một chút, không có dấu hiệu vỡ nát.
Lý Hạo lại giật mình, mặt đất này cũng thật cứng rắn.
Hiện giờ, lấy thực lực của Lý Hạo lại không thể đục một lỗ trên mặt đất, vụ này có chút đáng sợ.
Di tích nhỏ này yếu hơn Chiến Thiên Thành rất nhiều.
Nhưng lúc này cũng làm cho Lý Hạo hơi giật mình, nơi này chẳng lẽ có thứ gì đó rất mạnh?
Lực công kích của những nhánh cây lúc nãy không yếu, có thể ngang bằng với Tam Dương.
Mấy chục nhánh hắn có thể lo được nhưng, nhiều hơn thì không nổi, hèn gì Kim Thương lựa chọn rút lui. Nếu cứ thế này đi xuống, Lý Hạo cũng chịu không được.
Lưu Long cũng thấy được, có chút lo lắng, truyền âm nói: “Mặt đất chỗ này không tầm thường, rất cứng, ở đây nên cẩn thận một chút.”
“Ừ”
Lý Hạo gật đầu, tiếp tục đi.
Đi được một lúc tiếng keng keng keng lại xuất hiện. Trong bóng tối, có rất nhiều dây leo hoặc nhánh cây lao về phía họ. Lý Hạo vung kiếm đón đỡ, chém đứt một ít. Sau đó hắn đánh ra một quyền, đổi quyền thành trảo.
Bắt lấy một nhánh cây, hét lên một tiếng trực tiếp bẻ gãy nó.
Mảnh vụn trong tay giãy dụa, uốn éo như sinh vật sống vậy. Trong bóng tối, truyền ra một đợi sóng tinh thần rất mạnh, giống như đang uy hiếp cùng đe doạ.
Lý Hạo vẫn nắm chặt không buông tay ra.
Một lát sau, đợt tấn công này cũng dừng lại.
Tay Lý Hạo bị mảnh vụn kia giãy dụa vẽ ra vài đường máu.
Có điều hắn cuối cùng cũng thấy được hình dáng nó ra sao.
Là một nhánh thuỷ tinh dài, trong suốt, sáng bóng.
Vô cùng cứng cáp, thực lực Lý Hạo hiện nay có thể so với Húc Quang, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bóc nát một nhánh, hơn nữa chỉ cần không để ý thì nó sẽ chạy thoát.
Thứ này dù đã đứt gãy vẫn còn sức chiến đấu trong người.
Lý Hạo đánh giá một cách cẩn thận, nhíu mày: “Đây là nhánh cây sao?”
Nhìn sơ qua không giống lắm.
Nhưng nếu không phải thì nó là gì?
Hơn nữa những đợi tấn công này từ đâu đến?
Tới không thấy hình đi không không thấy bóng, cảm giác như từ bóng tối xung quanh phóng ra. Lý Hạo đi gần đến bên cạnh bóng tối nhìn nhưng lại chẳng thấy gì.
Tấn công theo kiểu từng đợi một.
Nhưng có khoảng thời gian nghỉ ngơi, nếu không Lý Hạo thật sự phải cân nhắc đến việc rút lui, tiếp tục đi xuống chỉ càng thêm nguy hiểm.
Lý Hạo nhìn sơ qua toà thành cách đây không xa, suy nghĩ, những thứ này hình như muốn ngăn cản mình tiến vào trong toà thành đó.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Lãnh địa của gia tộc nào đó thời văn minh cổ?
Tông phái hay học viện?
Lúc này, Lý Hạo không rõ lắm, hắn càng thêm tò mò.
Trong lúc Lý Hạo đang tự hỏi chính mình, thì hắn cùng Lưu Long đã đi được thêm một khoảng. Ngay lúc này, một luồng sóng đặc thù thổi đến, không giống những nhánh cây trước đó.
~Bùm
Tựa như ý thức bị nổ tung. Lý Hạo gầm lên, hổ khiếu sơn lâm, ánh mắt hiện lên tia sáng, thần ý bùng nổ, bạo phát ra như con mãnh hổ vừa thoát khỏi lồng giam.
~Ầm ầm ầm
Tiếng đánh nhau chỉ vang lên trong đầu, giằng co diễn ra được một lúc. ~Ầm một tiếng, hình như hắn nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó thì biến mất chẳng còn lại gì.
Đợi tấn công cũng kết thúc.
Lý Hạo lập tức nhìn về một phía, một mảnh đen kịt, lúc này giống như dần hiện ra cái gì đó.
Trong mắt hắn loé lên ánh sáng, lúc sau càng thấy được nhiều và rõ ràng hơn.
Một cái, hai cái,... Một đám quả cầu sáng hiện ra.
Lúc trước, hắn chẳng thấy gì.
Hiên giờ đã thấy được, đợt sóng vừa nãy đã phá vỡ phong ấn nào đó, Lý Hạo nhận ra đó là gì, thần năng thạch, rất nhiều thần năng thạch năng lượng dồi dào.
Năng lượng thần năng thạch rất nhiều, Lý Hạo có thể thấy được sóng năng lượng.
Nhưng trước đó, hắn lại không nhìn thấy.
Lúc này có thể thấy được bên kia có không ít thần năng thạch, lúc trước bị luồng sóng tinh thần kia che giấu đi, khiến cho Lý Hạo không thể cảm nhận được sóng năng lượng.