TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1029: Im lặng (7)

Ngọc Tổng quản mấy lần muốn nổi giận, nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần, thấy lão không nói lời nào, vẫn là nhẫn nại ngồi xuống, không thèm xuất thủ.

Mà trên không, lúc này lơ lững ba người.

Hai nam một nữ.

Đều rất trẻ trung!

Một người trong đó, lưng đeo trường đao, một mặt ý cười, nhìn xuống bên dưới mấy lần: “Lão Hầu đúng là rất thấp điệu a, chúng ta bay nửa ngày, cũng không thèm để ý chúng ta, nói thật, ta vẫn rất hiếu kỳ, lão rốt cục mạnh cỡ nào, có thể đấu lại lão Hoàng hay không.”

Một tên thanh niên khác, cầm trong tay một thanh trường thương, hỏa năng tràn lan, tóc dài phấp phới, ánh mắt có chút lãnh khốc: “Không để ý thì cứ việc không để ý vậy, ta ngược lại là cảm nhận được thương ý của Kim Thương, cũng không biết vị cường giả thương đạo có vinh dự đệ nhất thương này, còn lại mấy phần thực lực, cũng thật muốn luận bàn một chút!”

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu kia, lại trừng lớn con mắt căng tròn cười hì hì nói: “Nếu không… lão Thương ngươi xuống dưới thử xem?”

Nam tử cầm thương nhìn nàng một cái, không thèm để ý tới nàng.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn lại cười hì hì nói: “Không dám sao?”

“Im miệng!”

Nam tử cầm thương quát lớn một tiếng, ngươi lừa ta hả!

Dù sao, những người này cũng không yếu.

Đều đến xem náo nhiệt mà thôi, đối phương còn chưa bước ra, bọn họ cũng không hứng thú chủ động gây chiến.

Gã trai lưng đeo trường đao kia thì bộ dạng tươi cười rạng rỡ: “Mắt To, ngươi xuống dưới thử Ngọc La Sát một chút, ta nghe nói Ngọc La Sát rất lợi hại, xếp danh gần phía trước của võ sư Ngân Nguyệt, ngươi xuống xử ả đi!”

“……”

Mắt To không để ý đến gã, ta cũng đâu có ngu mà bị lừa.

Nàng nhìn lướt qua bên dưới, tiếc nuối nói: “Thôi vậy, hai tên quỷ nhác gan nhà ngươi, không đánh thì thôi vậy! Ta chỉ hiếu kỳ Hầu Tiêu Trần đến đây có khi nào đánh nhau với lão Hoàng hay không? Lão Hoàng rất lợi hại, nếu ba người bọn ta liên thủ, có thể đánh lại không?”

“Chắc cũng có thể!”

Tên đàn ông cầm trường đao sờ lên cằm: “Có hi vọng nha! Lão Hoàng đang ở trong kỳ thuế biến, ba người chúng ta đều là hậu kỳ, mặc dù cách một giai đỉnh phong…nhưng lão Hoàng chưa hẳn đã có thể đấu lại ba chúng ta liên thủ!”

Mắt To nháy nháy con mắt: “Chi bằng chúng ta cứ đánh lén lão, thử một chút xem sao? Có thể nói Hầu Tiêu Trần sai chúng ta, chúng ta đầu quân Hầu Tiêu Trần…”

“……”

Hai người không nói gì, nhìn nàng, đây là lời nói của một con người hay sao?

Mắt To cười hì hì, rất nhanh lại nói: “Được rồi, được rồi, mấy lão ấy quá lợi hại, ta ngược lại là nghe nói một tin tức, Lý Hạo đồ đệ của Ngũ Cầm Ma Vương kia, hắn ở Ngân Nguyệt đại triển thần uy, một kiếm giết chết một tên Húc Quang hậu kỳ… nghe nói vô cùng cường hãn, chi bằng chúng ta tìm hắn chơi một chút?”

“Không hứng thú, Ngân Nguyệt không phải địa phương tốt gì, bây giờ không đi được!”

Nam tử đeo trường đao lắc đầu, rất nhanh lại nói: “Nhìn bọn người lão Hầu nội chiến cũng không ý nghĩa gì…chi bằng chúng ta cho bọn họ một chút kích thích?”

“Kích thích?”

Hai người nhìn về phía nam tử lưng đao trường đao kia, có chút kích động.

Làm sao kích thích?

Nam tử trường đao cười ha ha: “Nghe nói, hậu cung của Ánh Hồng Nguyệt, bây giờ chỉ còn lại duy nhất Thanh Nguyệt là ở trung bộ, chúng ta tìm cơ hội xử lý Thanh Nguyệt, Ánh Hồng Nguyệt có thể sẽ nổi điên, sau đó khai chiến với Tuần Dạ Nhân?”

“…….”

Hai người trợn mắt há mồm nhìn gã.

Nam tử trường đao bất mãn nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Sợ gì chứ! Tiểu đạo sĩ trước đó còn giết chết cháu trai của Diêm La, cũng chẳng có chuyện gì, Phi Thiên quá thần bí, Hồng Nguyệt ta còn biết một chút… giết chết Thanh Nguyệt, chúng ta sẽ học theo Lý Hạo kia, treo người ở cửa ra vào của tổng bộ Tuần Dạ Nhân, Ánh Hồng Nguyệt nếu không phát cuồng sẽ có lỗi với bản thân lão… điều đó mới có ý nghĩa, nhìn Hồng Nguyệt đại chiến với Tuần Dạ Nhân… chúng ta nói không chừng còn có thể tiêu diệt lão!”

Hai người thở hắt ra, cái gã này đúng là lớn mật a!

Điên mất rồi!

Sau một khắc, Mắt To suy tư một phen, gật đầu: “Đi, đi tìm ả!”

“……”

Nam tử trường thương nhịn không được nói: “Chớ làm càn, bây giờ chúng ta đã đắc tội với quá nhiều người, đến khi Tuần Dạ Nhân từ bỏ chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để trốn…”

“Sợ cái gì!”

Gã cầm đao lại lần nữa ra vẻ không hề gì nói: “Nếu thật sự bị Tuần Dạ Nhân từ bỏ, chúng ta cứ đầu quân vào những người khác, nếu thật sự không được, thì đầu quân vào một số bá chủ địa phương, nếu cũng không được, thì tự lập môn hộ, tranh bá thiên hạ, nếu vẫn không được, vây liền… vậy liền bỏ chạy, đánh không lại, còn không chạy nổi sao?”

“…….”

Nam tử cầm thương có chút bất đắc dĩ, hai gia hỏa này … được rồi, ai biểu ba người ở chung với nhau làm gì.

“Được rồi, nhưng Thanh Nguyệt đó cũng chưa chắc xuất hiện.”

“Chẳng phải còn có ả Chanh Nguyệt sao?”

“Chanh Nguyệt dường như đi phương bắc rồi…”

“Vậy thì thôi, nếu như không được, cũng có thể chờ đợi ở gần Bắc hải, sớm muộn gì cũng sẽ về thôi, một đao chém chết, một thương đâm chết, sau đó treo ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân…”

Ba người đàm luận ồn ào, rất nhanh, đều đằng không mà đi.

Rời đi.

Hầu Tiêu Trần ở bên dưới vẫn mặc kệ bọn họ, bọn chúng cũng cần sĩ diện, chúng nó không để ý chúng ta, chúng ta cũng không để ý chúng nó, cứ thế mà đi!